Mấy rày nắng đẹp, buổi sáng bước ra đằng trước, lội ra đằng sau, cây cỏ ngập nắng.
Hai ngày ngồi nhà, ôn bài đã học trên lớp CEO, lôi sách ra mần cái mô hình canvas cho cty, thiệt tình là cần 1 team mới mần hoàn chỉnh đc. Ngồi ngẫm, sp gần 6 năm, cty gần 7 năm mà giờ mới ngồi suy nghĩ về mấy cái này, thiệt sai quá sai.
Trước đây 1 năm, khi chưa xây xưởng, gần 30 con người tập trung vô cái bếp bé xíu, người xoay qua đụng người, nguyên liệu rồi hàng hoá chen chúc nhau.
Trời nắng thì ngợp thở làm ko nổi. Trời mưa thì ông Táo cũng ướt, đang nướng bánh cũng phải bưng đồ mà chạy, gió mưa tạt phải thi nhau nhanh tay kiếm đồ che chắn, trên bàn dưới đất mưa dột phải lấy thau mà hứng nước. Muốn đóng gói mà phải bưng máy đi lòng vòng kiếm chỗ khô...
Ngày đó, chả ai than thở, chả ai chê ai, cùng nhau đối mặt. Chỉ có cái thở dài của người đứng đầu.
Rồi khi chuyển sang xưởng mới, phải đối mặt với những khó khăn mới, mặc dù vậy vẫn cảm thấy rất sướng khi nhìn trời mưa. Khi này, lại tự động viên, và động viên cùng nhau cố gắng.
Mỗi lần bế tắc, tui tự nhủ: mình đã cố gắng đủ chưa? Thực sự đã cố gắng hết sức rồi chứ?
Hỏi thế chứ làm sao mà biết được!
