Đêm nay lại
nóng lạnh nhẹ, thế là méo ngủ đc, đành ôm tab nằm gõ lọc cọc.
Những người phụ nữ hiện đại khi nói về giầy, họ thường ví von với đàn ông, với họ, chọn đàn ông như chọn giầy. Còn quan điểm của tôi thì khác, với tôi nhìn vào tủ giầy của phụ nữ có thể đoán biết đc tính cách của họ.
Tôi có cô bạn trẻ, xinh đẹp giỏi giang, sỡ hữu hoặc đồng sỡ hữu nhìu cty, cô ấy rất đc săn đón và ngưỡng mộ, tui cũng thế, cũng thần tượng và có phần ganh tỵ cũng nên. Tôi và đám bạn sắp dự tiệc, cô ấy liền nhanh chóng tìm kiếm thông tin về giầy dép, đầm váy, kể cả kiểu tóc cho tôi. Cô ấy gửi đủ các mẫu nghĩ là hợp với tui, gửi địa chỉ và hối tôi cố gắng ghé thử và mua... Tôi cảm ơn rối rít và tôi ko dám nói thật là tôi ko có đủ thời gian ghé qua. Tôi rất cảm kích về sự quan tâm đó và cũng hiểu đc với cô ấy/ nhiều người, rằng khi nhìn bản mặt tôi thì họ rất ức chế.
Hồi đầu năm, để chuẩn bị cho chuyến đi Penang của mình, tôi tranh thủ ghé vào 1 cửa hàng bán giày xuất khẩu để chọn giầy với mục tiêu là: cực nhẹ để đi khỏe chân, ko dây nhợ để đỡ rườm rà, ko mất thời gian cột dây giầy khi tháo ra vô, khi ấy nếu vào đền chùa sẽ ko ngại nữa. Khi chọn đc 2 đôi loại vải như ý, tôi tháo đôi giầy da đang mang để qua 1 bên, chú tâm thử và nghiên cứu màu sắc. Vừa lúc tôi cúi đầu chăm chú thì nghe tiếng 1 anh chàng nào đấy nói bên cạnh tôi "sao đôi giày này mẫu xấu vậy, giày này mà cũng có người chọn nữa à?", tôi ngước lên mới biết anh ta đang nói với vợ anh ta về đôi giày da của tôi, anh ta nhìn thấy tôi cũng giật mình nói xin lỗi. Tôi thì...buồn cười ko nhịn đc!
Họ cười tôi vì tôi chọn giày xấu, tôi cười họ vì họ nông cạn.
Đôi giày da (giả) đó là đôi thứ 2 tôi mua từ cửa hàng này - cùng mẫu cùng size với lần đầu. Tôi cực thích, bởi đi chợ, đi họp, đi học, đi giao hàng đều dùng tới đc, nếu phải đi bộ nhìu cũng ko bị đau chân, nếu đi nắng ko cần mang vớ, cực bền, đế cũng cao chứ ko phải bệt. Đặc biệt là cảm giác vững trải khi mang đôi giày đó vào, dù đi bộ hay chạy xe thì tôi sẽ an toàn hơn.
Chọn 1 đôi giầy đẹp rất dễ nhưng chọn 1 đôi vừa chân thực sự thì ko ít công phu. Tôi thì chọn cách đơn giản hơn, tức là chấp nhận đánh đổi.
Hồi còn đi làm cho cty khác, tôi cũng lên kế hoạch thay đổi hình ảnh bản thân, tôi đề ra 1 khoản phấn son quần áo, tuy nhiên nhu cầu mở cty lại mạnh hơn và khi ấy những cái khác ko có ý nghĩa nữa. Đến bây giờ tôi vẫn ko tìm đc câu trả lời "làm đẹp để làm j?"!!!!
Đẹp để tự tin hơn à? Đẹp để thành công hơn? Đẹp để đc yêu mến hơn? Là phụ nữ nhất định phải đẹp? Đẹp để dễ lấy chồng hơn?
Hình như có cái gì đó ko ổn!
Tự tin chỉ 1 phần nhỏ đến từ bề ngoài; cv của tôi ko cần tôi đẹp bởi khách tui còn méo gặp mặt tôi cũng đã chuyển tiền rồi; tôi ko cần quá nhìu người iu mến chỉ vì bề ngoài; tôi ghét cụm từ "phụ nữ phải thế này thế nọ"; tại sao nhất định phải lấy chồng và ...
Tôi có để ý những người mình thích hay ngưỡng mộ, họ rất đơn giản, họ bất chấp lề thói của xã hội. Khi ấy, họ thực sự là những con người tự do đúng nghĩa. Bác đã chẳng bảo vậy đó sao "ko có j quý hơn độc lập tự do"!
Những người phụ nữ hiện đại khi nói về giầy, họ thường ví von với đàn ông, với họ, chọn đàn ông như chọn giầy. Còn quan điểm của tôi thì khác, với tôi nhìn vào tủ giầy của phụ nữ có thể đoán biết đc tính cách của họ.
Tôi có cô bạn trẻ, xinh đẹp giỏi giang, sỡ hữu hoặc đồng sỡ hữu nhìu cty, cô ấy rất đc săn đón và ngưỡng mộ, tui cũng thế, cũng thần tượng và có phần ganh tỵ cũng nên. Tôi và đám bạn sắp dự tiệc, cô ấy liền nhanh chóng tìm kiếm thông tin về giầy dép, đầm váy, kể cả kiểu tóc cho tôi. Cô ấy gửi đủ các mẫu nghĩ là hợp với tui, gửi địa chỉ và hối tôi cố gắng ghé thử và mua... Tôi cảm ơn rối rít và tôi ko dám nói thật là tôi ko có đủ thời gian ghé qua. Tôi rất cảm kích về sự quan tâm đó và cũng hiểu đc với cô ấy/ nhiều người, rằng khi nhìn bản mặt tôi thì họ rất ức chế.
Hồi đầu năm, để chuẩn bị cho chuyến đi Penang của mình, tôi tranh thủ ghé vào 1 cửa hàng bán giày xuất khẩu để chọn giầy với mục tiêu là: cực nhẹ để đi khỏe chân, ko dây nhợ để đỡ rườm rà, ko mất thời gian cột dây giầy khi tháo ra vô, khi ấy nếu vào đền chùa sẽ ko ngại nữa. Khi chọn đc 2 đôi loại vải như ý, tôi tháo đôi giầy da đang mang để qua 1 bên, chú tâm thử và nghiên cứu màu sắc. Vừa lúc tôi cúi đầu chăm chú thì nghe tiếng 1 anh chàng nào đấy nói bên cạnh tôi "sao đôi giày này mẫu xấu vậy, giày này mà cũng có người chọn nữa à?", tôi ngước lên mới biết anh ta đang nói với vợ anh ta về đôi giày da của tôi, anh ta nhìn thấy tôi cũng giật mình nói xin lỗi. Tôi thì...buồn cười ko nhịn đc!
Họ cười tôi vì tôi chọn giày xấu, tôi cười họ vì họ nông cạn.
Đôi giày da (giả) đó là đôi thứ 2 tôi mua từ cửa hàng này - cùng mẫu cùng size với lần đầu. Tôi cực thích, bởi đi chợ, đi họp, đi học, đi giao hàng đều dùng tới đc, nếu phải đi bộ nhìu cũng ko bị đau chân, nếu đi nắng ko cần mang vớ, cực bền, đế cũng cao chứ ko phải bệt. Đặc biệt là cảm giác vững trải khi mang đôi giày đó vào, dù đi bộ hay chạy xe thì tôi sẽ an toàn hơn.
Chọn 1 đôi giầy đẹp rất dễ nhưng chọn 1 đôi vừa chân thực sự thì ko ít công phu. Tôi thì chọn cách đơn giản hơn, tức là chấp nhận đánh đổi.
Hồi còn đi làm cho cty khác, tôi cũng lên kế hoạch thay đổi hình ảnh bản thân, tôi đề ra 1 khoản phấn son quần áo, tuy nhiên nhu cầu mở cty lại mạnh hơn và khi ấy những cái khác ko có ý nghĩa nữa. Đến bây giờ tôi vẫn ko tìm đc câu trả lời "làm đẹp để làm j?"!!!!
Đẹp để tự tin hơn à? Đẹp để thành công hơn? Đẹp để đc yêu mến hơn? Là phụ nữ nhất định phải đẹp? Đẹp để dễ lấy chồng hơn?
Hình như có cái gì đó ko ổn!
Tự tin chỉ 1 phần nhỏ đến từ bề ngoài; cv của tôi ko cần tôi đẹp bởi khách tui còn méo gặp mặt tôi cũng đã chuyển tiền rồi; tôi ko cần quá nhìu người iu mến chỉ vì bề ngoài; tôi ghét cụm từ "phụ nữ phải thế này thế nọ"; tại sao nhất định phải lấy chồng và ...
Tôi có để ý những người mình thích hay ngưỡng mộ, họ rất đơn giản, họ bất chấp lề thói của xã hội. Khi ấy, họ thực sự là những con người tự do đúng nghĩa. Bác đã chẳng bảo vậy đó sao "ko có j quý hơn độc lập tự do"!
Cũng sẽ có người cho rằng tôi bảo thủ, tôi thì cũng cảm thấy y như vậy thật…khi
mà bản thân mình chưa thực sự trưởng thành từ bên trong. Bây giờ, khi hiểu biết
nhiều hơn, ăn mặc tối giản, có ít của cải, có ít lựa chọn…tối thấy bản thân
được sống ý nghĩa hơn.
Mỗi người đều có 1 sứ mệnh để đeo đuổi, lăng kính cuộc sống cũng khác nhau,
hãy học “không phán xét”, “chấp nhận sự khác biệt” và học đối tốt với thiên
nhiên, lương thiện với đồng loại và yêu thương sức lao động.



