“Qua dầm dề mưa tuyết mới vui ngày nắng về,
có một thời khóc than mới hiểu đời đá vàng”
Hôm qua ngồi nhìn Q ngồi xếp hộp cho tôi, tôi bật lên "Q cắt tay à, cắt khéo vậy?", bạn nhìn tôi bạn nói "chỉ có T thì mới làm vậy chứ khách khác thì không có đâu nha". Ừ thì tôi khắc cốt ghi tâm tấm lòng của bạn, tôi nhìn bạn, cười và vỗ vai cảm ơn bạn.
Sự hỗ trợ như vậy, còn mong gì hơn?.
Từ đó, tôi tự vấn bản thân mình, có phải mình đã sống quá thất bại rồi ko? Q là người bạn mới nhưng đã đối tốt như vậy, tôi chưa thấy mình làm gì cho bạn. Còn 3 chàng trai quan trọng từ thuở thanh xuân của tôi thì...
Phong là người bạn từ thời cấp 3, Khoa là bạn từ hồi mới vào đại học; Phú cùng khóa nhưng mãi khi ra trường đi làm mới bắt đầu thân.
Lần gần nhất tôi nói chuyện qua mạng với Phú nhân dịp sinh nhật cô bạn trong nhóm là cách đây gần 2 tháng; lần ấy tôi hỏi công việc thế nào thì biết ko suông sẻ, tuy nhiên bạn bảo rằng "u đừng lo cho tui, tui ổn mà". Câu nói của bạn như kiểu tôi hay nói với chị em hay ba mẹ mình "ôi giời, lo gì cho mệt, con/ tao còn ko lo nữa mà" - nhưng sâu trong câu nói đó là 1 trời tâm tư - có khi thở thôi cũng thấy mệt. Bạn ở đấy, 1 mình, không có nhiều bạn bè, bạn cũng không còn mở lòng như cái thời chúng tôi mới ra trường. Tôi thấy nhớ sự nhí nhảnh, vui vẻ và thân thiết đó. Trưởng thành là như vậy ư?
Bây giờ Phú có thực sự ổn ko?
Khoa, người anh - người bạn - người thân của tôi, Khoa như là 1 chuẩn mực để so sánh sự quan tâm của người khác dành cho tôi. Chúng tôi hay cãi nhau, cứ cãi rồi giận rồi hết giận rồi lại cãi như vậy đã 17 năm. Không thể tin được đã 17 năm chúng tôi là bạn với cái điệp khúc đó. 17 năm qua tôi chưa làm gì cho bạn, chỉ có thể lắng nghe bạn than thở. Bạn là người đàn ông của gia đình, ước mơ của bạn chỉ là 1 gia đình hạnh phúc, thế nhưng khoảng cách còn quá xa... Bây giờ chúng tôi lại cãi nhau, theo 1 cách tự nhiên nhất, tôi chẳng bận tâm lắm. Có người thân nào mà vì cãi nhau thì không còn là người thân nữa?
Có ai chia sẻ nỗi buồn của Khoa không?
Người bạn của gần 20 năm thanh xuân của tôi, Phong. Tôi gần như dành thời gian không nhỏ trong 20 năm đó để tự hỏi "tui có vị trí nào trong lòng ông ko mà hở cái là nghỉ chơi?". Nghĩ là thế mà méo dám hỏi vì sợ bị chửi "xàm". Có lần, sau 1 đợt nghỉ chơi rồi làm lành, tôi nói về những biến cố của mình ở quãng vắng tin nhau thì bạn bật hỏi "tại sao khi đó bà không gọi cho tui?". Chỉ 1 câu đó thôi mà có sức ấm lạ thường, để thấy cuộc đời mình không đơn độc như mình tưởng (lúc dở hơi). Bây giờ chẳng còn liên lac nhau thì chắc cũng sẽ chẳng còn chuyện bực mình với nhau. Bạn đang sống rất tốt đúng không?
Sáng nay tôi cũng nghĩ đến Nguyên. Tôi quen em vài tháng nay thôi mà sự thương mến như đã có từ lâu. Tôi nghe em nói về những khó khăn gặp phải, tôi thấy cái bóng cô độc bao trùm em, như tôi cũng có vài đôi lần chạm đến.
.........Có một lần mất mát mới thương người đơn độc,
có oằn mình đớn đau mới hiểu được tình yêu..............