Saturday, November 23, 2013

Bình yên 1 thoáng cho tim mềm

Bất giác trầm ngâm, cuộc sống xung quanh bình yên quá đỗi, tôi thấy mình yêu từng cái cây góc cỏ quanh nhà.
Đám chuối ba trồng bây giờ thi nhau tươi tốt, thi nhau trổ buồng, đám rau diếp cá tôi trồng chật vật giờ cũng nhảy con tươi tốt, cây đu đủ cây mãng cầu cây ổi cây mít xanh rì, đất lúa cũng xanh vì người ta vừa gieo hạt được 3 ngày.
Tôi yêu màu xanh cây cối. Tôi yêu mấy con gió xào xạc, mấy con gió quần đọt cây, cả những con gió nhè nhẹ rung mấy cành cây thôi.
Tôi yêu mẹ, tôi yêu ba và chị em của tôi. Năm nay đã nằm bệnh 2 lần, mỗi đợt cả tuần-chả làm gì ngoài ăn-uống thuốc-ngủ-nóng lạnh, ở nhà, có mẹ lo, có ba hỏi han. Tôi tự hỏi sao tôi chưa chăm ba mẹ ốm như thế này nhỉ.
Công việc không được suông sẻ, không có cái gì suông sẻ, thế mà tôi cũng chẳng buồn cuống lên, có thể tôi đã trưởng thành, có thể tôi đã quen hoặc có thể tôi có đủ tự tin để giữ vững bước chân và nhìn về phía trước.
Tôi thấy mình may mắn và giàu có. Cuộc sống thật diệu kỳ.

Saturday, September 14, 2013

Chán

Nói chung là chán, chán vì chẳng có việc nào theo ý mình hoặc chán vì mình chẳng tìm ra được hướng đi của đời mình tiếp theo.

Chán vì cứ hay nổi nóng nổi quạu, hay cáu bẩn với mẹ dù về mặt lý trí là biết như thế là sai, là hỗ là rất có tội. Vậy mà cứ hay ko kiềm nén được, nhăn nhó, hỗn xược, gắt gỏng. Mình chán mình.

Chán vì các vấn đề tiền bạc cứ đeo bám, vay đầu này đắp đầu kia, mượn đầu nọ vá chỗ kịa. Ở không mà tiền thì vẫn phải xài trong khi ko có cách làm ra nó.

Dặn lòng cứ nhẫn, cứ đợi, cây muốn lớn muốn ra hoa kết quả phải đợi đủ chất đủ ngày đủ tháng đủ năm... vậy mà...

Cố lên, cuối tháng 9, các kế hoạch phải được thực thi, phải từng bước từng bước trở lại đường ray. Ta phải dốc hết tâm sức ra mà làm việc kiếm tiền, có thế mới thực sự là tự do.

Saturday, September 7, 2013

NHỮNG LỜI KHUYÊN CỦA CHA


1. Mỗi ngày con hãy nhớ dành lời khen tặng vài ba người.

2. Mỗi năm ít nhất một lần con hãy chờ xem mặt trời mọc.

3. Nhìn thẳng vào mắt mọi người.

4. Nói lời "cám ơn" càng nhiều càng tốt.

5. Cũng vậy, nói lời "làm ơn" càng nhiều càng hay.

6. Hãy sống dưới mức con kiếm được. Đối xử với mọi người như con muốn được họ đối xử như thế.

7. Kết thêm những người bạn mới nhưng trân trọng những người bạn cũ.
8. Hãy giữ kỹ những điều bí mật

9. Con đừng mất thì giờ học các mánh khoé doanh nghiệp. Hãy học làm doanh nhân chân chính.

10. Dám chịu nhận những lầm lẫn của mình.

11. Con hãy can đảm. Nếu tự con không được can đảm lắm thì cũng phải tỏ ra can đảm. Người ta không phân biệt một người can đảm với một người tỏ ra can đảm.

12. Con phải dành thì giờ và tiền bạc làm việc thiện trong cộng đồng của con.

13. Đừng bao giờ lường gạt một ai.

14. Học cách lắng nghe. Cơ hội trong đời nhiều khi đến gõ cửa nhà con rất khẽ.

15. Đừng bao giờ làm cho ai mất hy vọng, nhiều người chỉ sống nhờ hy vọng đấy con ạ.

16. Con đừng cầu mong của cải, mà phải cầu mong sự không ngoan, hiểu biết và lòng can đảm.

17. Đừng hành động khi con đang giận dữ.

18. Con phải giữ tư thế đàng hoàng. Muốn đến một nơi nào đó phải có mục đích và tự tin rồi hãy đến.

19. Đừng bao giờ trả công cho ai trước khi họ xong việc.

20. Hãy sẵn sàng thua một trận để chiến thắng một cuộc chiến.

21. Đừng bao giờ ngồi lê đôi mách.

22. Cẩn thận với những kẻ nào mà họ không còn gì để mất.

23. Khi gặp một nhiệm vụ khó khăn, con hãy hành động như không thể nào bị thất bại.

24. Đừng giao du quá rộng. Phải học cách trả lời "không" một cách lễ phép và dứt khoát.

25. Đừng mong chờ cuộc đời đối xử sòng phẳng với con.

26. Đừng đánh giá thấp sức mạnh của sự tha thứ.

27. Thay vì dùng từ "có vấn đề", con hãy thay bằng từ ngữ "có dịp may".

28. Cẩn thận về đồ đạc và áo quần. Nếu con định dùng thứ gì trên năm năm thì phải sắm thứ tốt nhất có thể được.

29. Con hãy mạnh dạn trong cuộc sống.

30. Khi nhìn những quãng đời đã qua, hãy tiếc những gì chưa làm được chứ đừng tiếc những điều đã làm xong.

31. Đừng quan tâm đến bè nhóm. Những ý tưởng mới mẻ, cao thượng và có tác động đến cuộc sống luôn luôn là những ý tưởng của các cá nhân biết làm việc.

32. Những nhạc sĩ trình diễn bên đường thường có nhiều điều đáng trân trọng. Con hãy dừng lại, lắng nghe và nhớ tặng gì đó cho họ.

33. Khi gặp vấn đề trầm trọng về sức khoẻ, con hãy nhờ ít nhất ba vị thầy thuốc khác nhau xem xét.

34. Hãy chiến đấu chống thói vô trật tự.

35. Gặp hàng hoá xấu, hay sự phục vụ tồi, con phải báo ngay cho người có trách nhiệm để họ nắm biết. Những nhà quản lý tốt rất mong được hiểu biết mọi điều.

36. Đừng tập thói trì hoãn công việc.

37. Làm ngay những gì cần phải làm vào đúng lúc phải làm.

38. Không ai chờ đến lúc hấp hối để nói "giá như tôi còn thêm được thời gian...".

39. Đừng sợ phải nói "Tôi không biết".

40. Đừng sợ phải nói "Xin lỗi, rất tiếc...".

41. Hãy ghi sẵn những điều gì con muốn được trải qua trong cuộc đời. Luôn luôn mang theo trong túi áo bảng ghi những điều đó, và thường xuyên tìm cơ hội có thể được để thực hiện.

42. Hãy gọi điện cho mẹ con thường xuyên khi con phải xa nhà.

Tuesday, August 20, 2013

Một ngày đầy gió

Mỗi khi tập trung chạy xe, lại ngẫm nghĩ ra được nhiều chuyện hay ho.

Ngày còn bé cho tới trước khi lên SG làm việc, tôi giao tiếp với xã hội bằng đôi mắt và hành động. Tất cả những suy nghĩ được giữ lại trong đầu, hoặc bộc lộ thành những hành động nhỏ nhặt hoặc kỳ quặc. Hành trang vào đời, người đỡ đầu, người dẫn dắt không có, rụt rè từng bước chân và luôn mang theo mình 1 vỏ óc. Chỉ có sự học để bám víu. Trái tim khép kín, ngôn ngữ không được phát âm.

Từ khi lên SG cho tới về LX làm việc, tôi như là 1 con người khác. Tôi tìm thấy môi trường của mình, tôi sống hết lòng với bạn bè, đồng nghiệp, tôi dám nói lên chính kiến... nói chung là tôi tự do. Tôi được động viên mở cửa tấm lòng mình, tôi có nhu cầu chia sẻ và được chia sẻ. Tôi đã quyết định học cách chia sẻ những niềm vui và khó khăn của bản thân mình để hoà nhập vào cuộc sống, để chan hoà với những người đang sống.

Tuổi 30 rồi 31, tôi đối mặt nhiều biến đổi lớn trong đời, các sự cố cứ tiếp nối xảy ra, tôi chỉ việc đón nhận và... chấp nhận. Bạn bè xung quanh chẳng có, chỉ có cánh đồng bao la, chỉ có cái nắng cái gió, chỉ có mưa bão quê nhà, tôi trở thành xa lạ với chính mình. Tôi tự phải biết động viên bản thân, tôi bình thản hơn dù có đôi khi nổi loạn. Tôi học được rằng phải làm tiêu tan buồn phiền của bản thân, không để lan truyền sang người xung quanh dù có những lúc ấm ức thành ra cáu gắt. Đó là sự chấp nhận 1 cách nhu nhược hay chính tôi đang trưởng thành? Bây giờ thì trái tim bắt đầu học cách khép kín, học bài học im lặng, học buông cho những ngày đang sống nhẹ nhàng.

Những ngày này trời gió to, và tôi như trở lại cái thời lon ton theo ba làm việc "lớn", tay chân đen đủi. Không việc gì là không làm được cả.

Sáng nay, người hàng xóm nhìn tôi bảo "Cô Thuỷ giờ cái gì lặt vặt cũng làm hết nha, hết ngủ nướng nữa rồi!". Tôi chỉ cười trừ chứ chưa biết đỡ lời thế nào. 30 năm, tôi trở lại vạch xuất phát, tôi suy nghĩ lựa chọn đường đi cho cuộc đời mình.

Thực ra thì...tôi đang tìm câu trả lời cho câu hỏi "thực sự tôi muốn gì?".

Wednesday, July 3, 2013

Một Thiên Nằm Mộng

Trong giấc mơ em nằm nghiêng
Cùng đàn sẻ tóc nâu
Và em nghiêng chút nữa
Bầu trời đi lộn đầu.
Trong giấc mơ em thích buồn
Vừa buồn lệ vừa dài
Nỗi buồn em sẽ chảy
Hai dòng dài rất dài.
Trong giấc mơ em làm anh
Một ông anh tay to
Nắm một đàn em nhỏ
Vừa nắm vừa than thở
Ôi đàn em dại khờ
Khuôn mặt đầy giấc mơ
(Ngu si mà thấy ghét...)
Bây giờ em vẫn nằm
Vừa nằm em vừa mơ
Em muốn nghiêng xuống nữa...
Em thích mình đau khổ
Đau khổ và nằm nghiêng
Khi nằm nghiêng em thấy
Đau khổ nhiều quá chừng..
Hôm qua em thức dậy
Đau khổ đã hết rồi
Buồn sao lại thế nhỉ
Không kéo dài hết đêm.
Trong mơ em thích cười
Nụ cười dài hai giây
Và một nụ đau khổ
Kéo dài hơn ban ngày.
Mẹ gọi em hai lần
Em trốn vào giấc mơ
Em đi đường cửa sổ
Em đi đường chim bay
Một con chim thật lớn
Lạc đường trong ban ngày.

Trích "Một thiên nằm mộng" - Nguyễn Ngọc Thuần

Friday, June 21, 2013

PUM Hà Lan hỗ trợ doanh nghiệp nhỏ và vừa.

PUM Hà Lan là tổ chức tập hợp những chuyên gia hàng đầu Hà Lan, với mong muốn giúp doanh nghiệp vừa và nhỏ tại các nước phát triển kém hơn Hà Lan cải thiện quy trình sản xuất, kinh doanh, cũng như cơ hội tiếp cận thị trường châu Âu.

PUM được viết tắt “Programma Uitzending Managers”, được Bộ Ngoại giao Hà Lan hỗ trợ về tài chính. PUM tập hợp những chuyên gia hàng đầu của Hà Lan. Với mục tiêu lớn nhất là tư vấn, đào tạo tại doanh nghiệp qua các khóa ngắn hạn nhằm cải thiện quy trình sản xuất, kinh doanh cho các nước đang phát triển.

Hiên nay, PUM có hơn 3500 chuyên gia, hàng năm tư vấn cho khoảng 2000 doanh nghiệp, mỗi chuyên gia thông thường có tối thiểu 30 năm kinh nghiệm, và hầu hết trong số họ chủ doanh nghiệp, hoặc đã từng làm việc tại các công ty hàng đầu tại Hà Lan hay các tập đoàn đa quốc gia tại Hà Lan.

Hiện tổ chức PUM đang hỗ trợ trên 70 nước thuộc các nước đang phát triển vào thị trường mới nổi, trong đó có Việt Nam. PUM cũng đã và đang được triển khai tại Lâm Đồng, Kon Tum, Tp.HCM, Bình Dương, Đồng Nai, Đà Nẵng, Hà Nội, Hà Giang và miền Tây.

PUM sẽ hỗ trợ doanh nghiệp bằng cách nào? Và doanh nghiệp được hỗ trợ sẽ phải chi trả những chi phí nào?

Qua PUM các chuyên gia tình nguyện sẽ được cử tới doanh nghiệp là miễn phí.Vì các chi phí bảo hiểm, thuê chuyên gia, vé máy bay khứ hồi…, sẽ do tổ chức PUM Hà Lan chi trả.

Thông thường mỗi dự án, chuyên gia Hà Lan sẽ sang Việt Nam triển khai từ 2 đến 3 tuần. Chuyên gia sẽ làm việc cùng với chủ doanh nghiệp và các nhân sự có liên quan ngay tại doanh nghiệp. Ngoài ra sau khi trở về nước, các chuyên gia vẫn tiếp tục liên lạc trao đổi để tiếp tục tư vấn hỗ trợ doanh nghiệp từ xa.

Bên cạnh đó PUM cũng có thể đưa doanh nghiệp sang Hà Lan để tham quan, học hỏi kinh nghiệm tại những doanh nghiệp có cùng ngành nghề tại Hà Lan. PUM sẽ hỗ trợ thủ tục và tất cả các chi phí ăn ở cho doanh nghiệp đến Hà lan trong thời gian 2 tuần, doanh nghiệp phải đóng khoản phí nhỏ là 700euro.

Thông qua PUM, đây cũng là cơ hội cho doanh nghiệp Việt Nam có thể tiếp cận với các chuyên gia hàng đầu thế giới với chi phí mà doanh nghiệp nào cũng chấp nhận được. Cụ thể, khi chuyên gia của PUM đến tư vấn, hỗ trợ ngay tại trụ sở doanh nghiệp thì doanh nghiệp chỉ chi trả những chi phí ăn, ở, đi lại tại địa phương cho chuyên gia.

Doanh nghiệp nào có thể nộp hồ sơ ?
Công ty phải được thành lập trên 2 năm, tối thiểu phải có 10 nhân viên và số nhân viên tối đa không vượt quá 250 người. Theo PUM, doanh nghiệp vừa và nhỏ có vai trò rất quan trọng trong một nền kinh tế, đặc biệt tại các nước đang phát triển. Nếu PUM giúp họ kinh doanh thành công hơn thì điều kiện kinh tế chung sẽ được cải thiện.

Những lĩnh vực nào PUM tập trung hỗ trợ doanh nghiệp?
PUM không hạn chế bất kỳ ngành nghề nào. Các doanh nghiệp Việt Nam thuộc tất cả ngành nghề có thể nộp hồ sơ để chúng tôi tư vấn và lựa chọn ra chuyên gia phù hợp nhất. Tuy nhiên, doanh nghiệp nhận được sự hỗ trợ phải là doanh nghiệp Việt Nam chứ không phải doanh nghiệp đầu tư nước ngoài hay có vốn đầu tư nước ngoài tại Việt Nam.

Làm sao để nộp hồ sơ?

Hãy truy cập vào trang web: www. pum.nl

Tuesday, May 21, 2013

Sách - người dẫn đường trung thành!

Đối mặt với nhiều khó khăn, có lúc nghĩ rằng: phải chi mình có thêm đồng đội, phải chi có người dẫn đường, phải chi mình có cơ hội va chạm trước, phải chi mình có nhiều tiền hơn...

Những buổi rong ruổi 1 mình, vừa lái xe vừa si nghĩ, chợt nhận ra mình còn 1 người dẫn đường nữa, đó là sách.

Bây giờ bắt đầu quay trở lại với đống sách mà đã mua từ những năm trước chưa hề đụng vào.

Tự khen mình rằng "sao mà những năm trước mình mua được những quyển sách hay vậy trời, đúng lúc bây giờ cần xài luôn!!!!"

Wednesday, May 8, 2013

BỨC TRANH VÀ NHỮNG LỜI PHÊ BÌNH

Ngày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợ...i. Ông mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp.
Trong một số lượng lớn học trò, Rajeev là một người có tài nhất, chăm chỉ, sáng tạo,nên anh ta tiếp thu nhanh hơn nhiều so với các bạn đồng môn. Ông Ranga rất hài lòng về Rajeev.
Một ngày kia, sau bao nhiêu cố gắng, Rajeev được ông Ranga gọi đến và bảo:
- “Ta rất tự hào về những tiến bộ mà con đã đạt được. Bây giờ là thời điểm con làm bài thi cuối cùng trước khi ta công nhận con thực sự là một họa sĩ tài năng. Ta muốn con vẽ một bức tranh mà ai cũng phải thấy đẹp, phải khen ngợi.”
Rajeev làm việc ngày đêm, trong rất nhiều ngày và đem đến trình thầy Ranga một bức tranh tuyệt diệu. Thầy Ranga xem qua rồi bảo:
- “Con hãy đem bức tranh này ra đặt ở quảng trường chính, để tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng. Hãy viết bên dưới bức tranh là tác giả sẽ rất biết ơn nếu bất kỳ ai có thể chỉ ra bất kỳ sơ suất nào trên bức tranh và đánh một dấu X vào chỗ lỗi đó.”
Rajeev làm theo lời thầy: đặt bức tranh ở quảng trường lớn với một thông điệp đề nghị mọi người chỉ ra những sơ suất.
Sau hai ngày, Ranga đề nghị Rajeev lấy bức tranh về. Rajeev rất thất vọng khi bức tranh của mình đầy dấu X.

Nhưng Ranga tỏ ra bình tĩnh và khuyên Rajeev đừng thất vọng, cố gắng lần nữa. Rajeev vẽ một kiệt tác khác, nhưng thầy Ranga bảo phải thay đổi thông điệp dưới bức tranh. Thầy Ranga nói phải để màu vẽ và bút vẽ ngay cạnh bức tranh ở quảng trường và đề nghị mọi người tìm những chỗ sai trong bức tranh và sửa chúng lại bằng những dụng cụ để vẽ ấy.
Hai ngày sau, khi lấy tranh về, Rajeev rất vui mừng khi thấy bức tranh không bị sửa gì hết và tự tin đem đến chỗ Ranga. Ranga nói:
- “Con đã thành công vào ngày hôm nay. Bởi vì nếu chỉ thành thạo về mỹ thuật thôi thì chưa đủ, mà con còn phải biết rằng con người bao giờ cũng đánh giá bừa bãi ngay khi có cơ hội đầu tiên, cho dù họ chẳng biết gì về điều đó cả.
Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng. Con người thích đánh giá người khác mà không nghĩ đến trách nhiệm hay nghiêm túc gì cả. Mọi người đánh những dấu X lên bức tranh đầu tiên của con vì họ không có trách nhiệm gì mà lại cho đó là việc không cần động não.
Nhưng khi con đề nghị họ sửa những sơ suất thì không ai làm nữa, vì họ sợ bộc lộ hiểu biết – những thứ mà họ có thể không có. Nên họ quyết định tránh đi là hơn.
Cho nên, những thứ mà con phải vất vả để làm ra được, đừng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi đánh giá của người khác. Hãy tự đánh giá mình.

Và tất nhiên, con cũng nên nhớ đừng bao giờ đánh giá người khác một cách cẩu thả.

*Câu chuyện trên rất ý nghĩa, nếu bạn thấy dài mà bỏ qua thì có lẽ sẽ hối hận đấy. HÃY HỌC CÁCH TỰ ĐÁNH GIÁ BẢN THÂN MÌNH"

Thursday, May 2, 2013

BÀI HỌC ĐẦU TIÊN ĐỂ LÀM NGƯỜI.

Đại sư Tinh Vân có một người đệ tử, sau khi tốt nghiệp đại học liền học thạc sĩ, rồi lại học tiến sĩ, sau nhiều năm đèn sách cuối cùng cũng đã hoàn thành luận án tiến sĩ nên vô cùng mừng vui.

Một hôm người đệ tử này trở về, thưa với Đại sư. Thưa thầy nay con đã có học vị tiến sĩ rồi, sau này con phải học những gì nữa? Ngài Tinh Vân bảo: Học làm người, học làm người là việc học suốt đời chẳng thể nào tốt nghiệp được.

Thứ nhất, “học nhận lỗi”. Con người thường không chịu nhận lỗi lầm về mình, tất cả mọi lỗi lầm đều đổ cho người khác, cho rằng bản thân mình mới đúng, thật ra không biết nhận lỗi chính là một lỗi lầm lớn.

Thứ hai, “học nhu hòa”. Răng người ta rất cứng, lưỡi người ta rất mềm, đi hết cuộc đời răng người ta lại rụng hết, nhưng lưỡi thì vẫn còn nguyên, cho nên cần phải học mềm mỏng, nhu hòa thì đời con người ta mới có thể tồn tại lâu dài được. Tâm nhu hòa là một tiến bộ lớn trong việc tu tập.

Thứ ba, ” học nhẫn nhục”. Thế gian này nếu nhẫn được một chút thì sóng yên bể lặng, lùi một bước biển rộng trời cao. Nhẫn, vạn sự được tiêu trừ. Nhẫn chính là biết xử sự, biết hóa giải, dùng trí tuệ và năng lực làm cho chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.

Thứ tư, “học thấu hiểu”. Thiếu thấu hiểu nhau sẽ nảy sinh những thị phi, tranh chấp, hiểu lầm. Mọi người nên thấu hiểu thông cảm lẫn nhau, để giúp đỡ lẫn nhau. Không thông cảm lẫn nhau làm sao có thể hòa bình được?

Thứ năm, “học buông bỏ”. Cuộc đời như một chiếc vali, lúc cần thì xách lên, không cần dùng nữa thì đặt nó xuống, lúc cần đặt xuống thì lại không đặt xuống, giống như kéo một túi hành lý nặng nề không tự tại chút nào cả. Năm tháng cuộc đời có hạn, nhận lỗi, tôn trọng, bao dung, mới làm cho người ta chấp nhận mình, biết buông bỏ thì mới tự tại được!

Thứ sáu, “học cảm động”. Nhìn thấy ưu điểm của người khác chúng ta nên hoan hỷ, nhìn thấy điều không may của người khác nên cảm động. Cảm động là tâm thương yêu, tâm Bồ tát, tâm Bồ đề; trong cuộc đời mấy mươi năm của tôi, có rất nhiều câu chuyện, nhiều lời nói làm tôi cảm động, cho nên tôi cũng rất nỗ lực tìm cách làm cho người khác cảm động.

Thứ bảy, “học sinh tồn”. Để sinh tồn, chúng ta phải duy trì bảo vệ thân thể khỏe mạnh; thân thể khỏe mạnh không những có lợi cho bản thân, mà còn làm cho gia đình, bạn bè yên tâm, cho nên đó cũng là hành vi hiếu đễ với người thân.

Tuesday, April 16, 2013

Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt?

Cuối cùng thì tui đã trở về nơi tui thuộc về mà tui chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở về.

Mọi thứ xung quanh tui xoay chuyển xoành xoạch, có khi còn nhanh hơn cái tính cái nết thất thường của tui nữa. Lùi 1 bước, lùi tiếp 2 bước rồi lùi thêm vài bước nữa, cứ thế mà ta cứ lùi về cội nguồn yêu thương che chở chính mình.

Còn lại gì cho tui sau những năm tháng ít ỏi va chạm, lăn lóc và trải nghiệm với thời gian? Tôi mong muốn, tôi hình dung cuộc đời tôi sẽ giống như đa phần những người tôi quen, tôi gặp, tôi mến... vậy mà tôi hành động ngược lại. Tôi đi cái hướng đi ngược với họ, cuộc sống của tôi lệch pha với họ, môi trường của tôi cách họ cả một thế giới. Đôi khi tôi mất lòng tin vào những hoài bão, mất lòng tin vào những giấc mơ, mất lòng tin vào chính mình.

Hai bàn tay tôi giờ đây nắm đầy hai chữ phù du. Rũ hết bụi đường xa, rũ hết những cung bậc cao thấp của nhịp đời mà kiên nhẫn nhặt thóc trước hiên nhà. Đôi tay phù du này hãy níu vào cuộc đời bằng cái nắm tay độ lượng, cái lòng bao dung và ánh nhìn giản dị.

Tuesday, April 9, 2013

4 quy tắc tâm linh của người Ấn Độ

1. Quy tắc đầu tiên: "Bất cứ người nào bạn gặp cũng đúng là người mà bạn cần gặp"

Điều này có nghĩa rằng không ai xuất hiện trong cuộc đời chúng ta một cách tình cờ. Mỗi người xung quanh chúng ta, bất cứ ai chúng ta giao lưu, gặp gỡ đều đại diện cho một điều gì đó, có thể là để dạy chúng ta điều gì đó hoặc giúp chúng ta cải thiện tình hình hiện tại. Vì vậy, hãy tôn trọng và coi trọng những người mà chúng ta gặp gỡ!

2. Quy tắc thứ hai: "Bất cứ điều gì xảy thì đó chính là điều nên xảy ra"

Không có điều gì tuyệt đối, không có điều gì chúng ta trải nghiệm lại nên khác đi cả. Thậm chí cả với những điều nhỏ nhặt ít quan trọng nhất.

Không có: "Nếu như tôi đã làm điều đó khác đi..., thì nó hẳn đã khác đi. "

Những gì đã xảy ra chính là những gì nên xảy ra và phải xảy ra giúp chúng ta có thêm bài học để tiến về phía trước. Bất kỳ tình huống nào trong cuộc đời mà chúng ta đối mặt đều tuyệt đối hoàn hảo, thậm chí cả khi nó thách thức sự hiểu biết và bản ngã của chúng ta.

3. Quy tắc thứ ba: "Trong mỗi khoảnh khắc, mọi sự đều bắt đầu vào đúng thời điểm"

Mọi thứ bắt đầu vào đúng thời điểm, không sớm hơn hay muộn hơn.
Khi chúng ta sẵn sàng cho nó, cho điều gì đó mới mẻ trong cuộc đời mình, thì nó sẽ có đó, sẵn sàng để bắt đầu.

4. Quy tắc thứ tư: "Những gì đã qua, cho qua"

Quy tắc này rất đơn giản. Khi điều gì đó trong cuộc sống của chúng ta kết thúc, thì có nghĩa là nó đã giúp ích xong cho sự tiến hoá của chúng ta. Đó là lý do tại sao, để làm phong phú thêm trải nghiệm của mình, tốt hơn hết là chúng ta hãy buông bỏ và tiếp tục cuộc hành trình.

Tôi nghĩ là không phải là tình cờ mà bạn đang đọc những dòng này.
Nếu bài viết này đánh động tâm hồn bạn, đó là bởi vì bạn đáp ứng được những yêu cầu và hiểu rằng không một bông tuyết nào lại tình cờ rơi xuống sai chỗ cả.

Hãy đối xử tốt với chính bản thân bạn!
Hãy yêu thương với tất cả tâm hồn bạn!
Hãy luôn hạnh phúc!
(Sưu tầm từ Internet)

Thursday, April 4, 2013

Chí Làm Trai - Nguyễn Công Trứ

Vòng trời đất dọc ngang, ngang dọc.
Nợ tang bồng (1) vay trả, trả vay.
Chí làm trai Nam, Bắc, Đông, Tây,
Cho phỉ sức vẩy vùng trong bốn bể.
Nhân sinh tự cổ thùy vô tử,
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh. (2)
Đã chắc rằng ai nhục ai vinh,
Mấy kẻ biết anh hùng khi vị ngộ.
Cũng có lúc mưa dồn sóng vỗ,
Quyết ra tay buồm lái với cuồng phong.
Chí những toan xẻ núi lấp sông,
Làm nên tiếng anh hùng đâu đấy tỏ.
Đường mây rộng thênh thênh cử bộ,
Nợ tang bồng trang trắng, vỗ tay reo
Thảnh thơi thơ túi rượu bầu.

Wednesday, April 3, 2013

Bậu lỡ thời

Bậu lỡ thời như ruộng bỏ hoang.
Ruộng bỏ hoang người ta còn cấy.
Bậu lỡ thời như giấy trôi sông.
Giấy trôi sông người ta còn vớt.
Bậu lỡ thời như ớt chín cây,
Ớt chín cây người ta còn hái.
Bậu lỡ thời như nhái lột da,
Nhái lột da người ta còn bắt.
Bậu lỡ thời như giặc Hà Tiên,
Giặc Hà Tiên người ta còn đánh.
Bậu lỡ thời như cánh chim bay,
Cánh chim bay người ta còn bắn.
Bậu lỡ thời như rắn cụt đuôi,
Rắn cụt đuôi người ta còn sợ.
Bậu lỡ thời như nợ kéo lưng,
Nợ kéo lưng người ta còn trả.
Bậu lỡ thời như lửa cháy lan,
Lửa cháy lan người ta còn tưới.
Bậu lỡ thời như lưới giăng ngang.
Lưới giăng ngang người ta còn cuốn.
Bậu lỡ thời ai muốn bậu đâu !

http://nld.com.vn/20100727052148896p0c1020/nsut-ho-kieng-vui-song-o-coi-tran-gian-lup-xup.htm
http://www.youtube.com/watch?v=_XX_qExGRKU 
http://nld.com.vn/20130403064959232p1140c1192/nsut-ho-kieng-dot-ngot-qua-doi.htm

Monday, April 1, 2013

Chào sáng tháng 4

6h đã mò dậy cuốn chăn mền xong rồi leo lên "cái ghế êm ái" thả hồn... suy nghĩ hôm nay, ngày mai, ngày mốt và những ngày kế tiếp sẽ làm những việc gì. Đầu óc trống rỗng, cái "mình" ngồi xem 30 năm qua nó đã như thế nào.

Nếu 30 năm cuộc đời kế tiếp (nếu thầy bói nói sai) mà như cái cuộc sống bây giờ thì mình phải làm sao đây? Tự hỏi thế nên sáng nay google tử vi ra coi, google horoscope ra coi. Horoscope = tiếng Anh nên vừa đọc lại vừa si nghĩ 1 chuyện khác: tiếng Anh mà ko xài miết rồi nó sẽ như thế nào đây?

Tháng 3,  tháng 4, tháng 5, tháng của những cuộc chia ly. Thấy đắng lòng quá nhưng mình của tui cũng chỉ có cái mặt trơ trơ ra không thể hiện cảm xúc. Cái gì không quản được thì cứ mặc kệ nó diễn ra. Cảm xúc ư? Ừ thì cứ nắm nó lại 1 cục, quăng vào tủ, cất vào một góc, khoá lại, thi thoảng như lúc này lôi ra ngắm nghía, rồi cảm nhận cuộc sống những sắc thái khác.

Sắp 8h sáng, chuẩn bị một ngày làm việc khác, tui có một điều ước vô cùng nhỏ bé là "ước gì mọi thứ dễ dàng và suông sẻ như cái nụ cười của mình"!


Friday, March 22, 2013

Tự sự - Nguyễn Quang Vũ

Dù đục dù trong, con sông vẫn chảy
Dù cao dù thấp, cây lá vẫn xanh
Dù người phàm tục hay kẻ tu hành
Cũng phải sống từ những điều rất nhỏ.
***
Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó
Sao ta không tròn ngay tự trong tâm.
Đất ấp iu cho mọi hạt nảy mầm
Nhưng chồi tự vươn lên tìm ánh sáng.
***
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng
Chắc gì ta đã nhận được ra ta.
Ai trong đời cũng có thể tiến xa
Miễn là biết tự mình đứng dậy.
***
Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy
Không chỉ để dành cho một riêng ai.

Thursday, March 21, 2013

GÁNH ĐÀN BÀ


Khi em mười tám đôi mươi, em có tất cả ưu thế để người khác giới phải nâng niu. Dĩ nhiên là vậy. Tóc em dày, bàn tay khiến cả em cũng phải thán phục bởi sức sống thanh xuân của nó. Dáng em thon, em tự tin với mỗi bước đi của mình khi tóc tràn trên tấm lưng con gái óng ả. Da em tươi, không gì tươi hơn khi mắt mày nổi bật lên như những nét vẽ mịn màng. Hơi thở em thơm, như hoa đồng, như gió nội, từng nhịp thở háo hức không gì ngăn nổi.

Người yêu hết lời khen tóc em đẹp, da em mát, mắt em sáng, môi em hồng. Dĩ nhiên là vậy. Anh ấy hay ôm xiết em để cả hai không còn gang tấc cách trở nào, anh ấy hay níu tay em khi đi qua chỗ khó, điều anh ấy thích nhất là bồng em lên đi một đoạn dài dưới trăng. Những nụ hôn ma mị, sự mê hoặc của thịt da và những khát khao bị giới hạn khiến con người ta quay cuồng dịu ngọt. Nhờ anh ấy mà em biết mình duy nhất đẹp, duy nhất đáng yêu, duy nhất được tôn thờ. Cuộc sống bồng bềnh như trong mơ, như thiên đường, như sách vở.

Đám cưới và trăng mật, không gì xác đáng hơn hai từ trăng mật cho những ngày em anh. Không khi nào anh quên đặt mái đầu em lên cánh tay anh, chị gái đùa sao không thêu hai con bồ câu lên đó để khỏi sắm áo gối, đỡ tốn! Nhìn má cười, nhìn chị gái cười và nhìn bạn bè của chị cùng cười, em biết họ đã qua những ngày nồng nàn như vậy.


Những bài học về nghĩa vụ loáng thoáng nghe, từ khi chưa hôn nhân, lũ lượt hiện ra không giáo trình, không giờ giấc. Nó khá êm ái khi em còn son rỗi nhưng thúc bách dần lên khi em làm mẹ. Dĩ nhiên tóc em bắt đầu thưa, da em bắt đầu tối, mắt em bắt đầu sạm và người em bắt đầu có mùi vị mang tên “nỗi trần ai đàn bà”. Má nói đã thấm gì đâu, chị gái cũng nhắc chừng đã thấm gì đâu và má chồng cũng cảnh báo nào đã thấm gì đâu.

Cũng từ đó, anh không còn ôm xiết em mỗi khi vợ chồng tỉ tê tâm sự, anh không còn say mê hít hà mái tóc tiên bồng của vợ, anh không còn nhớ đưa cánh tay ra mỗi khi vợ chồng bên nhau, thậm chí anh còn xách gối sang giường khác khi con nhỏ khóc đêm. Em đã rơi từ thiên đường xuống. Lúc ấy, em mới vỡ ra rằng, thời gian bồng bềnh mật ngọt thật ngắn ngủi so với cả đời người. Má thản nhiên buồn, chị gái thản nhiên trấn an, má chồng thản nhiên bỏ qua, em tự biết rằng những người ruột thịt ấy cũng đã từng bay lên và rơi xuống.

Em đã đi qua rất nhiều khúc quanh của đời mình, không nhớ hết, không đếm xuể. Anh đã ở đâu trong những thời điểm ấy? Dĩ nhiên anh vẫn song hành nhưng em vẫn thấy mình thiếu một tay vịn. Anh là chồng khi ngồi vào bàn trong những bữa cơm, nhưng anh giống một người khách khi đứng lên để ra với chiếc tivi lúc nào cũng sẵn chương trình bóng đá. Anh là ông chủ khi nhà có khách, nhưng anh cũng là khách nốt khi yêu cầu vợ thế này thế kia. Anh là cái nóc nhà như quy ước, như định nghĩa, nhưng em vẫn thấy mình một mình với sinh kế và mọi thứ không tên giữa đất trời giông gió nắng mưa.

Má an ủi phụ nữ mình là vậy, chị gái chép miệng thế hệ em còn được chồng cưng chồng lo, riêng má chồng thì cao giọng: “đời tôi còn phải làm dâu tứ đại đồng đường, đầu tắt mặt tối, chứ nào biết phấn son họp hành suốt ngày như ngữ các cô!”.

Không biết từ bao giờ em thấy đá cũng phải mềm dưới những bước chân mình. Không kêu ca, không đòi hỏi, đường trường gánh nặng, em bỗng thấy mình ít giá trị đi nếu không có cái gánh đàn bà trên vai. Em nhìn quanh không phải để so bì, mà để ghi nhận mình đã hòa tan hay dị biệt trong thế giới đàn bà của mình. Chỗ ngồi ưa thích của em là góc công viên nhỏ sau giờ thể dục sáng. Em thấy một phụ nữ trẻ ngồi sau chồng báo cao tới ngực trên chiếc honda cũ, đúng giờ bất kể nắng mưa, da sần tóc cháy nhưng tháo vát hơn cả đàn ông. Em thấy người phụ nữ lau dọn cầu thang da xanh rớt và chạnh nghĩ lẽ nào cuộc đời đã chơi khăm đến vậy một người từng da sáng tóc thơm? Em thấy và em thấy, ai cũng lặn ngụp trong bể trong dâu mà mấy người được bình ổn như mình?

Em thấy một chàng trai ôm xiết cô gái của cậu để cả hai không còn khoảng cách nào trên ghế đá. Em thấy một chàng khác trong tiệm cà phê tận tuỵ khuấy ly nước cam cho cô bạn gái. Em thấy một cậu khác mãn nguyện khi được trả tiền nước cho người yêu. Em cười tủm, hãy tận hưởng đi, thời gian mật ngọt này ngắn ngủi lắm cho cả hai người. Rồi cô gái sẽ rơi xuống từ ngọn cây thiên đường, rồi cậu chàng sẽ lầm lụi và cáu gắt vì sinh nhai. Chiến tranh đã sinh ra đàn bà gánh vác và chiến tranh cũng đã sinh ra những người đàn ông quen yêu cầu cao với hậu phương của mình. Em khẽ nắm tay anh, chúng ta hai con người đã đi qua mọi buồn vui riêng tư và thế sự, và em thấy, mình dù sao cũng nhiều may mắn hơn rất nhiều người.

(Sưu tầm)