Sunday, November 3, 2019

Kiếp nào có yêu nhau

 Sáng nay đi ăn bún riêu ở cái tiệm gần nhà, có chị chủ quán hiền lắm. Tô bún ngon vừa đủ ăn, giá chỉ 17k, hồi mới mở là 15k. Chỗ cực nhỏ, chỉ vừa để 3 cái bàn với 6 cái ghế nhưng khá ư là sạch sẽ. Quán ăn cũng là phòng trọ luôn, tui nghĩ diện tích chưa tới 16m2, có cái gác vừa đủ chỗ nằm và ... cực kỳ ngăn nắp. Không gian nhỏ như vậy nhưng bố trí khéo thì mọi thứ cũng trở nên hoàn hảo.

Vậy mà cũng có người với căn phòng hơn 20m2 chỉ để ngủ thôi mà như cái chuồng heo!
Chuyện chính là sau đó tui thấy 2 ông bà lão vào quán, bà vào và lên tiếng gọi 2 tô bún, ông thì chỉ lẳng lặng vào ngồi, lấy đũa muỗng và dọn chanh mắm cho cả 2. Tự dưng tôi lại bật ra câu hát "kiếp nào có yêu nhau...". Hôm qua tôi đọc bài viết về ca khúc này mà nó ám ảnh tôi suốt, cứ vừa lái xe, vừa đi bộ là lẩm bẩm câu hát...
Kiếp nào có yêu nhau
Thì xin tìm đến mai sau
Hoa xanh khi chưa nở
Tình xanh khi chưa lo sợ
Bao giờ có yêu nhau
Thì xin gạt hết thương đau
Anh đâu anh đâu rồi?
Anh đâu anh đâu rồi?
Chuyện nữa, chị bán bún ngon, tôi nghĩ chị ấy nấu cho khách cũng như nấu cho chính mình ăn. Tôi ăn và thấy nhớ nhà, nhớ cơm nhà. Tôi lại mong ước 1 giấc mơ giản đơn: ở nhà nấu cơm, chăm sóc vườn tượt.
Sáng sớm đi bộ dọc bờ sông, chỉ nghe tiếng sỏi dưới chân và tiếng chim hót, ngửi mùi cỏ thơm nhẹ. Mặt trời lên được 1 sào thì ra ao hái hoa sen mang vào cắm trên bàn làm việc, bàn ăn. Rồi sau đó ra bờ hái rau, bắt cá, nấu cơm. Trưa ra vườn hái ổi đãi khách, chiều thăm cây, cho cá ăn, tối nằm nhà đọc sách.
Tui sẽ ở đó, nhà tui, quê tui, đón người đến và tiễn người đi. Tui nấu cho họ ăn, nghe chuyện họ kể về phố thị, về tranh giành thị phi... Thi thoảng tui sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, tui mang bánh nhà tui mần theo đi tặng những ai tui gặp suốt dọc đường đi của mình!
Tưởng tượng thôi mà thấy oách nhỉ 😃
Bởi, giấc mộng vậy nên rửa hoài vẫn ko hết sình, hic hic 🙁


Friday, October 18, 2019

THƯƠNG

Thương ai, ai thương, bây giờ thương ai?
Tui thương tui đa đoan, tui thương cái tình thương gia đình êm ái khiến tim mình lúc nào cũng khao khát!
Tui nghĩ chữ thương nó vi diệu quá, nhẹ nhàng và tình cảm như cách thầy Minh Niệm vẫn hay dùng trong những buổi pháp thoại của Thầy. Thương và người thương.
Tui hay dùng từ này với những ai trong gia đình mình, những người bạn tui coi như 1 phần gia đình mình và những người tui tưởng người ta là phần gia đình của tui!
Dù ai thuộc nhóm nào đi chăng nữa thì thương nó vẫn là thương, ko có bắt đầu và ko có kết thúc.
Một lần nọ, đi sự kiện, bận rộn thì nhận đc tin nhắn của chị, chị than thở 1 hơi 1 tràng, nào là chị stress rồi sốt, rồi con chị - cháu tui nôn ói... Tim tui muốn ngưng mấy nhịp như thể khi làm được vậy thì sự buồn bực ko xâm nhập tui vậy. Tui muốn rầy chị nhưng tui thương chị quá, đối với chị thì tui là đứa tài giỏi mạnh mẽ mà. Tui cũng thương tui mà ko bằng thương chị.
Mẹ, tui thương mẹ quá, tui bảo tui muốn mang đồ ăn cho bạn là mẹ lui cui làm. Tui chọc mẹ rằng tui sẽ chuyển sang kinh doanh món tủ của mẹ thì mẹ lo lắng chuyện làm hàng giao hàng 1 cách rất nghiêm túc. Tui thương mẹ quá, chưa bao giờ mẹ mắng tui trừ khi tui mắng em mình.
Tui thương ba tui, trưa nay dọn ao kéo cá, có cái chùm bánh ú 5 cái ba mang ra chia cho mấy ông bạn già làm tiếp cùng nhâm nhi. Thương ba những ý định vất vả tuổi xế chiều, thương tui chưa làm cho ba yên tâm. Thương em trai như chiến binh kiên cường, cần mẫn như kiến qua tháng ngày. Thương tui những giấc mộng xa xôi!
Tui thương em tui, trưa nay hái chùm ruột, thấy tui liền hỏi: T chụp hình ko, ko là hái hết xuống đó à. Thấy vậy là tui chạy đi lắp ống kính đội nắng đi chụp ảnh. Thương em đi hái và làm cà na, tui bảo đợt này tui lên SG tui mang cho thằng Út và cho bạn tui, thế là ẻm đóng gói, buộc sẵn để tủ đông, khi nào tui đi chỉ cần giở tủ lấy ra. Tui chưa phải làm cái gì vất vả, tui thương tui hơn cả thương em mà bào là thương em.
Tui thương bạn mình, phố thị sơn hào hải vị, nhà hàng Tây Ta đủ cả nhưng 1 món ăn thực sự có linh hồn thì ko phải dễ kiếm và đặc biệt là những món được làm ra ko phải vì mục đích nào cả ngoài nhu cầu chia sẻ. Tui thương bạn mình hay thực sự là tui thương tui.
Đêm.
Sài Gòn chật chội,
Nhưng SG cũng bự lắm,
Một mình, tui chỉ nghe đc tiếng thở của tui thôi.
Lặng thinh.
Bốn bức tường im ắng quây quanh,
Tui và người tình nhỏ lại ôm ấp nhau,
Lộc cộc, lộc cộc, tiếng gõ đêm trường!

Monday, September 9, 2019

9 NGUYÊN TẮC TRUYỀN THÔNG TRĂNG ĐEN BẤT BIẾN DÀNH CHO START-UP

Bạn có khả năng làm ra sản phẩm tốt hơn (một phần) sản phẩm cùng loại hiện có trên thị trường. Nhưng nguồn lực của bạn hạn chế nhiều cái, bạn có nên start-up với sản phẩm này không?
THỨ NHẤT,
Mình cho rằng sẽ không có bất cứ doanh nghiệp nào “chết” nếu họ có đủ vốn để chịu lỗ trong một khoảng thời gian (rất) dài. Mình thường nói vui với các bạn nhờ mình tư vấn rằng nếu có đủ tiền chịu lỗ trong 10 năm thì bạn start-up cái gì cũng thành công. Bất kể thị trường biến động thế nào, đối thủ của bạn là ai và bạn kinh doanh mặt hàng gì. Bởi vì đặc thù của kinh doanh là nhạy bén nắm bắt cơ hội và có khả năng thích ứng với sự thay đổi. Làm sai thì sửa, làm sao mà chết được! Chỉ có điều, khi phạm sai lầm, các start-up không còn đủ tiền để mà thay đổi. Khi lựa chọn sai làn đường, các start-up không còn lực để nhảy qua làn đường kế tiếp trong một cuộc đua. Các start-up sẽ nuối tiếc nhìn cơ hội vụt qua trước mắt. Tóm lại, các start-up phải hành xử theo kiểu con nhà nghèo.
THỨ HAI,
Là founder một start-up, đừng bao giờ để cụm từ “nghiên cứu thị trường” làm mờ mắt bạn. Bạn chẳng bao giờ cần phải nghiên cứu cái thị trường nào cả. Tất cả là lý thuyết vớ vẩn thôi. Câu hỏi duy nhất bạn cần trăn trở, đó là “sản phẩm của bạn cung cấp giá trị gì cho xã hội?”. Nếu trả lời được câu này, hãy bắt tay vào làm việc và làm việc. Tạo ra sản phẩm và đưa nó ra thị trường. Bán hàng là cách nghiên cứu thị trường tốt nhất, đúng đắn nhất và hiệu quả nhất. Nhưng, phải luôn nhớ bạn là “con nhà nghèo”, cho nên…
THỨ BA,
Đừng bao giờ “chuyên nghiệp hóa” khi bạn làm start-up! Có một ý tưởng tốt hay một sản phẩm hay ho, kêu gọi 5-7 ông gom tiền vào lập công ty để start-up là cách hành xử không phải của con-nhà- nghèo. Ngay cả khi ý tưởng của bạn được các đại gia đỡ đầu từ trong trứng nước cũng không nên lập công ty. Đừng bao giờ trả tiền cố định cho văn phòng, điện nước, máy lạnh, máy in, máy fax, bàn ghế chỗ ngồi. Cứt của bạn rất quý nên hãy sử dụng toilet ở nhà, không cần phải trả tiền cho một building cao tầng để làm việc đó. Cũng không nên thuê 1 designer, 1 kế toán, 1 lập trình, 1 PR riêng vì các nhân sự này thường sẽ không thể làm việc hết công suất trong start-up sau 2-3 tháng.
THỨ TƯ,
Đừng bao giờ để mấy thằng làm truyền thông (như tôi) nó lừa bịp bạn. Đừng có nghe tụi làm truyền thông chém gió và hù dọa. Việc quan trọng nhất là bán hàng. Tức là, hãy gầy dựng đội sale thật giỏi thay vì cuống đít lên nhờ tư vấn truyền thông. Thằng nào gõ cửa kêu xây dựng bộ nhận dạng thương hiệu chuyên nghiệp thì trùm mền đánh chết mẹ nó đi. Bạn phải tự học một số kiến thức tối thiểu của thương hiệu và tự làm “thương hiệu kiểu start-up”. Một lần nữa phải nhắc lại, là xin đừng chuyên nghiệp!
THỨ NĂM
Để bán được hàng, bạn (và những đồng chí khác làm sale cho bạn) phải hiểu-sản-phẩm và phải yêu-sản-phẩm. Nếu bạn bán được hàng, tức là bạn làm truyền thông giỏi. Khi bạn nói với ai đó, thuyết phục để họ chấp nhận mua sản phẩm, tức là bạn đã hoàn thành mục tiêu của việc truyền thông trực tiếp rồi đấy. Một chuyên gia truyền thông muốn tư vấn cho bạn thì cũng phải hỏi bạn cặn kẽ về sản phẩm cho đến khi thật hiểu, và họ giúp bạn đi nói với nhiều người khác thông qua phương tiện khác, trên diện rộng hơn mà thôi. Nếu chưa có sale giỏi thì đừng làm truyền thông.
THỨ SÁU
Đừng bao giờ nghĩ rằng Internet có thể giúp bạn ngay lập tức quảng bá sản phẩm tới hàng triệu người mà chẳng mất gì. Như thế là bị hoang tưởng đấy! Công thức để quảng bá là (hiệu quả) = (content tốt) + (kênh quảng bá rộng). Bạn muốn truyền thông thì phải có tiền. Không có tiền thì phải có kênh. Không có kênh thì phải có quan hệ. Không có quan hệ thì phải có khả năng tự làm content tốt. Content tốt thì hoặc là bạn bỏ tiền ra thuê người làm, hoặc là bạn đi nhờ, hoặc là bạn tự làm; Kênh quảng bá rộng thì hoặc là bạn tự có, hoặc là bạn đi thuê, hoặc là bạn đi nhờ vả. Đó, đơn giản thế thôi. Hoặc là mất tiền, hoặc là mất quan hệ, hoặc là mất thời gian. Thích mất cái gì thì mất. Còn muốn “chẳng mất gì” thì thôi leo lên đầu làm cha người khác chứ làm start-up chi thêm mệt người ra.
THỨ BẢY
Câu “tôi có khả năng làm sản phẩm tốt hơn sản phẩm hiện có” chẳng có nghĩa lý gì cả. Bởi vì khách hàng mua sản phẩm của bạn do họ NGHĨ RẰNG nó tốt hơn, chứ không phải vì nó thực sự tốt hơn. Cho nên, nếu bạn có khả năng làm cho khách hàng nghĩ rằng sản phẩm của bạn tốt hơn thì OK. Để làm được điều đó, bạn không cần làm ra một sản phẩm tốt hơn TOÀN DIỆN, chỉ cần làm ra một sản phẩm tốt hơn một khía cạnh nào đó rồi mang cái “khía cạnh” đó đi nói, thế là bạn bán được hàng.
THỨ TÁM
Nếu cái “khía cạnh tốt hơn” đó của bạn được 100 người yêu thích, thì bạn có 100 khách hàng, thế là start-up của bạn sẽ fail sau 6 tháng và vài trăm triệu sẽ lên đường. Nhưng nếu cái “khía cạnh tốt hơn” đó bán được cho 100.000 người thì bạn thành tỷ phú đô-la, bạn sẽ thành ông lọ bà chai. Thích nhé! Cái đấy gọi là “độ lớn thị trường”. Nếu sản phẩm bạn định làm đã có sản phẩm tương tự trên thị trường (99,99% là như thế) thì cũng không sao. Tại vì chưa chắc đối thủ đã chiếm chọn 100% thị phần. Cho dù họ có là “ông lớn”. Vẫn luôn có một phần miếng bánh dành cho một start-up là bạn. Ít nhất là có thể tồn tại dặt dẹo và chờ thời được, nếu bạn làm sale tốt.
THỨ CHÍN
Nếu 0,01% thị trường còn lại không sản sinh ra đủ lợi nhuận để start-up của bạn tồn tại thì cũng… vẫn không sao! Bạn có thể thuyết phục những người chưa bao giờ có ý định dùng sản phẩm bây giờ dùng sản phẩm. Cái đấy gọi là “educate khách hàng”, mở rộng thị trường hay field-force. Nghe rất tây. Thực ra là hết nạc thì vạc đến xương. Chống đói qua ngày.
TÓM LẠI
1- Hãy nghiên cứu thị trường bằng làm thử
2- Hãy làm thử bằng cách chi tiền thử, đừng chi tiền thật
3- Hãy đa-zi-năng hóa các founder và đừng chuyên nghiệp
4- Hãy gầy dựng đội sale trước khi làm truyền thông và thương hiệu
5- Hãy đào tạo đội sale thật hiểu sản phẩm trước khi đi bán hàng
6- Hãy lấy công làm lãi khi truyền thông trên Internet
7- Hãy đừng “tốt hơn” toàn diện, chỉ cần “tốt hơn” một phần
8- Hãy chấp nhận đánh bắt xa bờ, chiếm lấy thị phần “không ai thèm ngó”
9- Hãy nhớ bạn có thể educate khách hàng nếu thị phần quá nhỏ
Coi như đây là món quà dành tặng cộng đồng start-up Việt Nam. Các bạn có thể share thoải mái mà KHÔNG CẦN PHẢI GHI NGUỒN.
(Nguồn: Nguyễn Ngọc Long’s Facebook)
--------------------------------------------
Truyền thông Trăng Đen - Kiến thức - case study về Truyền thông Xã Hội.
✍️ Ad Lan Ngọc tổng hợp từ Blog Cá Nhân của Blogger Nguyễn Ngọc Long.
 Đọc thêm:
- Truyền thông là Cuộc chiến nhận thức - https://goo.gl/7YPqbU

Saturday, August 3, 2019

Lòng biết ơn

Xong việc, ngồi ôm điện thoại, chờ ba mẹ ăn cơm xong là lên xe về nhà. Ba ăn cơm canh chua cá hú, mẹ ăn đậu hũ chiên và bắp cải luộc. Hai ông bà ăn hết cơm canh, ngon lành, ở cái quán tôi vẫn hay ghé ăn mỗi khi lên - về tại cái bến xe này.

Nhìn họ ăn, trong lòng tôi tràn ngập lòng biết ơn và hạnh phúc.

Biết ơn ba mẹ đã đồng ý theo lời tôi, biết ơn tôi đã học hành và làm việc chăm chỉ, biết ơn nhân viên và em út của mình luôn ở phía sau cùng nâng cty lên.

Mở điện thoại nhìn thấy ảnh của cháu, tôi cũng cảm ơn cuộc đời mang chúng nó đến bên chúng tôi để chúng tôi biết đc tình thương yêu vô điều kiện nó như thế nào.

Cũng trong điện thoại, có cả ảnh của bạn tôi, cảm ơn họ đã đến bên đời tôi để tôi thấy mình có 1 tâm hồn rất đầy đủ, một cuộc sống rất đáng sống và đặc biệt là không cô độc.

Wednesday, July 31, 2019

Yêu thương tức tự chăm sóc bản thân

"Tự biết chăm sóc bản thân mình chính là điều cơ bản nhất để yêu thương người khác".

Ông bác hàng xóm, có người con trai mới mất hôm kia và hạ huyệt hôm qua. Tôi nghe mẹ kể, em trai ấy mới hăm mấy tuổi đầu, chưa vợ con gì cả, đùng cái phát bệnh phổi, từ bv Sadec rồi chuyển lên Chợ Rẫy, chưa được vài ngày là bs trả về.

Tuần trước khi tôi lên Sg có việc là em gái bảo bác ấy đang gom tiền cho con chữa bệnh, khi tôi về đc 1 bữa nghe mẹ bảo ba dẫn bác ấy tìm bank để vay 200tr. Chúng tôi còn đang thảo luận việc ngân hàng có cho vay hay ko, có chữa được ko mà cố vay. Buổi sáng bank bảo ko có phương án kinh doanh ngta ko cho vay, tôi hỏi "vay nuôi trồng thì có đc ko?" --> ko đc vì 200tr ko phải là số tiền nhỏ. Buổi chiều ba tôi đi rẫy về báo em ấy mất trên đường về.

Điều khổ nhất là: dù ko biết có chữa đc hay ko, gia đình vẫn dốc hết từng đồng ra bởi vì ta ko thể bỏ mặc được.

Điều đau lòng nhất là em ấy ko phải chỉ mới phát bệnh mà có dấu hiệu từ lâu: làm ko nổi, khi làm khi nghỉ thất thường, ăn cháo húp từng ngụm, mì ăn từng sợi...mà vì ba mẹ ly thân mỗi người ở 1 nhà, vì thấy gia đình khó khăn nên ko nói.

Ba mẹ sẽ cảm thấy mình như 1 tội đồ trong cái chết của con mình. Còn gì dằn vặt hơn thế?

Cũng tương tự như thế, 1 hàng xóm khác cũng mất đứa con gái nhỏ khi con bé chưa lên mười. Trước khi con bé phát bệnh hay quấy khóc đêm mà cha mẹ rầy mắng con - cho là con quậy. Đến khi phát hiện thì muộn rồi.

Nếu là tôi, tôi ko chắc mình có thể sẽ vượt qua 1 cách dễ dàng. Tôi cũng ko muốn mình sẽ làm người khác đau lòng.

Năm xưa, tôi đi học ở thị xã, em gái em trai còn ở với nội, nội ngủ ko cho để đèn vì tiết kiệm. Có 1 hôm em tôi giăng mùng, sẩy chân té đập đầu vào đống đồ phía dưới chân giường, rách 1 đường trên trán. Em đau mà ko dám nói, máu chảy ướt gối mà ko dám kêu, khóc thúc thít rồi bị ông bà la rầy. Sáng ông bà mới hay,chở đi may mấy mũi, ba tôi hay, mua hẳn thùng dầu đốt cho em tôi. Mỗi khi nhơ đến, tôi vẫn thấy có lỗi và đau lòng.

Vì thế, phải sống thật vui vẻ, sống tích cực, sống mạnh mẽ như cây cỏ. Quan trọng nhất là giữ cho cơ thể khỏe mạnh là cách tôi yêu thương người thân mình.

P/s: ngày tập ngày thứ 2 sau 10 bữa nghỉ, cảm giác đỡ phê hơn hôm qua 

Saturday, July 27, 2019

Nụ cười

Hôm nọ, tôi có việc ghé Sacombank, gặp cô nv tư vấn lấy số xong chờ đến lượt mình, ngồi từ xa tui vẫn thường quan sát cô ấy. Cô gái trẻ trung xinh đẹp đó ko hề nở 1 nụ cười với khách của mình. 

Khi tôi ngồi đối diện với em, tôi nói "em cười cái đi em".
- "Dạ sao chị?"
- "em mỉm 1 cười cái đi"
- "dạ có chi ko chị"
- "thì em cười cái đi"Và em ấy mở miệng cười.
Tôi cười và nói "em làm dịch vụ mà ko cười, chị thấy căng thẳng vì nghiêm túc quá".

Hầu như các bank khác đều như vậy trừ ACB. Khi tôi qua đó, các em ấy như gặp người thân, cười nói đon đả, bảo thế sao tui ko xiêu lòng cho đc.

Tôi cũng vì thế mà bảo đàn em mình: "khi mua bán hay giao tiếp với bất cứ ai, hãy nhìn thẳng vào mắt ngta, chào rồi cười tươi 1 cái, ngta đang bực bội ko vui hay lạnh lùng đều ko thể lơ mình đc". Phải là tươi đúng nghĩa bởi khi đó, theo Phật giáo là ta đang "bố thí" 1 niềm vui. Khi ta ko có gì vẫn có 1 nụ cười để bố thí, vậy thì hãy làm bằng trọn tấm lòng.

Vì trân trọng nụ cười như thế nên tui mới có nụ cười đẹp thì phải. Và vì thế, ai cười với tôi thì người đó đều đẹp cả!

Hôm trước 1 người bạn bán cá mới add fb của tôi, nhắn rằng "Your profile picture is very good.
With a smile it makes other to Smile", y như bác William nói với tôi "mày chỉ cần cười như thế, hạnh phúc như thế khi làm cv của chính mầy thì mày cũng làm người khác hp chứ ko cần phải làm j cho họ".

Nào, cười lên nào!

P/s: khi nghe đt cũng phải cười tươi như thế đó, phải như người nghe đang đứng trước mặt mình, khi đó niềm vui cũng lan tỏa.

Thursday, June 6, 2019

35 năm nhìn lại.

Hôm qua Zalo nó hiện lên câu nhắc "ngày cuối cùng của tuổi 35, hãy chia sẻ cảm xúc của bạn lúc này", nó làm tôi suy nghĩ 1 chút. Nửa đời người, cũng nên nhìn lại xem có gì hối tiếc ko?

Chạng vạng tối đó, trời mưa to lắm mà cúp điện, cả nhà chìm trong bóng tối, chỉ còn leo lắt ngọn đèn dầu trên bàn thờ. Tối mà cúp điện nên cũng ko làm gì đc, tôi hối thúc cả nhà đi ăn cơm. Vậy là cả nhà quây quần nhau bên bàn ăn với ánh sáng đèn cầy và chút ánh sáng yếu ớt của đèn sạc dự phòng. Tôi cười nói "sao mấy chị em nhà mình hay hén, hồi nhỏ đi học ở thị xã/ thành phố có điện sáng trưng, về nhà xài đèn dầu mờ ảo mà vẫn ko thấy khó chịu (nhà tôi mới có ánh sáng điện từ năm 2009)". Thằng em nó bảo "thời đó, điều tệ nhất ko phải là ko có điện mà là thời gian ở với nội". Đó là 1 mảng đen trong ký ức tuổi thơ của tất cả chị em chúng tôi và cho dù những đứa trẻ ngày xưa nay đã ngoài 20 hay 30 thì vẫn là những đứa trẻ bám mẹ.

Với tôi mà nói đó là 1 bài học quan trọng về ý nghĩa của gia đình, về những rủi ro và bài học đắt giá có thể xảy đến cho trẻ em mà chúng nó có khi phải dành cả đời để trả giá.

Từ nhỏ tôi luôn là đứa nhạy cảm, cũng rất ba gai, khó hòa nhập, nhưng lại là đứa luôn tập trung vào mục tiêu. Đi học thì tôi chỉ biết học, chỉ biết đường từ nhà đến trường. Nhờ vậy mà hầu như từ mẫu giáo đến đại học tôi đều mang quà cuối năm về cho mẹ tự hào - thì cũng bởi vì mẹ luôn ngưỡng mộ con của người khác học giỏi - học bổng này nọ. Và nhờ vậy, tôi thành gà của trường học. Và cũng nhờ vậy, tôi dở các việc khác luôn, như việc nhà, việc ruộng. Bù lại, tôi thích làm mộc, tôi thích máy móc, tôi thích sửa nhà, tôi thích phụ việc ba...

Cấp 1, chân trần đi học, việc học như cưỡi ngựa xem hoa, chỉ mong bệnh để được rước về nhà với ba mẹ. Cấp 1 ngoài việc bị xâm hại thì tính tình rất kỳ. Muốn tự tử mà sợ đau, muốn chết mà sợ mẹ buồn, khi giận hay leo lên cây ngồi trốn - có khi ngủ quên trên cây.

Cấp 2, vừa là em, vừa là chị của đàn em nhỏ, vừa là con của ba mẹ, tôi ý thức rõ về trách nhiệm của mình, đồng thời càng hiện rõ tính cách "nói là làm". Năm nào đấy mẹ bệnh, tôi phát nguyện rằng nếu mẹ hết bệnh sẽ ăn chay suốt đời. Tôi làm thật, cũng vài năm, mãi đến năm lớp 11 thì bị bệnh nằm viện cả tuần, bs khuyên ko ăn chay nữa nên mới dừng.

Cấp 3, hết lớp 8 thì chuyển trường ra thị xã, may mà tôi đc nuôi nấng dưới mái nhà của bà Hai và bà Cóc - mẹ của bà 2. Bà 2 là bà giáo về hưu, tôi hư lắm nhưng ko bao giờ bị mắng, mỗi 1 việc bà luôn hỏi tại sao trước khi có lời chỉ dạy. Bà Cóc thì quan tâm tôi với ánh nhìn dành cho 1 đứa con gái nhỏ: bà hay ngồi góc đi văng nhìn chị em tôi học, hay khen tôi cười đẹp hay mắt đẹp...Đến khi bà mất thì chị em tôi cũng buộc phải chuyển vào tịnh xá vì nhà bà ko an toàn nữa. Sư phụ trụ trì cũng là sư phụ đặt tên cho tôi. Cả tịnh xá chỉ có 2 người và cũng ngay tại đây tôi hiểu mình hơn nữa khi mà ở chưa tròn tháng tôi giọt vắn giọt dài về nhà đòi chuyển ra trọ. Tôi ko chịu đc khuôn khổ, ko chịu đc việc phải nghe răm rắp người khác, tôi ko chịu đc việc phải báo cáo từng ly từng tí cũng như ko phục việc phải làm tên sai vặt những chuyện vớ vẩn.

Đại học, thật may mắn, tôi thi 1 trường 1 lần duy nhất và đậu. Quãng này có lẽ là quãng thời gian êm đềm nhất của tôi. Lần đầu tiên có người hỏi tôi sinh nhật là ngày nào, cũng là lần đầu tiên tôi đc tặng quà sn. Dù vậy vẫn có 1 rào cản là tôi so với các bạn mình lại bị lẻ loi: so với nhóm học giỏi thì tôi chẳng thể học đc như họ, so với nhóm xã hội thì tôi lại ko chơi đùa đc như họ. Tôi, ở 1 thế giới đơn độc của mình.

Ra trường, rồi đi làm, rồi học thêm VB 2, rồi học Anh văn, rồi trăn trở sứ mệnh cuộc đời mình mãi cho đến khi bỏ phố về quê. Có lẽ dấu ấn giai đoạn này rõ nhất là vào HHSG với J, được học biết bao nhiêu kỹ năng sống, đc quen biết nhiều người, đc biết Hạnh rùa, nó là 1 phần ko thể thiếu của lòng trắc ẩn tôi đang có. Dại khờ ở giai đoạn này là vào lần đầu mở cty và đóng nó sau 6 tháng, khóc tức tưởi đầm đìa vì cổ đông cho rằng tôi muốn lấy tiền của họ.

Từ 27t trở đi, đó là sự ra đời của Tây Cát, của xưởng Tư Bông. Sau đó mọi thứ đều xoay quanh nó. Năm 30t, tôi và ba xung đột, tôi - thức khóc, ngủ khóc, đánh răng khóc, ăn cơm khóc, chạy xe khóc, ra cv ngồi cho khuây khỏa cũng khóc. Khi ấy vác balo rồi, định bỏ nhà ra đi, thế nhưng trách nhiệm níu lại sau 2 ngày lang thang ngoài đường. Năm 31t, giận em gái, bước ra khỏi nhà chỉ mang theo 50k đi lang thang, lay lắt xong rồi lại trở về bởi ngày Tết tôi ko muốn mình làm phiền người khác và cũng vì trách nhiệm. Năm 32t, đau lưng, tay trắng, tôi trở lại Sg, ở nhờ nhà bạn sau thì dọn ra ngoài, kiếm 1 việc làm osin thêm là cho trẻ ăn chiều thay mẹ nó. Tuy nhiên cái tổ hợp Các Thủy (đau lưng, có cv ở xưởng ở nhà, khó tánh, ko khuất phục mệnh lệnh khi ko thấy hợp lý) ko giữ đc việc dù đã rất tự khuyên nhủ "cố lên, mình cần tiền đóng tiền nhà, mình có thể mặc kệ chuyện nhà ngta...".

Và rồi 35t vừa qua, nhanh ko nhanh mà chậm cũng ko chậm. 35 năm rất phong phú và đáng giá.

Tuổi mới với nguồn năng lượng và niềm tin mới, tôi nghĩ rằng mình sẽ sống phần đời còn lại thật sáng chói. Tôi xứng đáng tự nhận thấy cuộc đời mình cũng rất thú vị và tôi ko hối hận điều gì đã qua.

Mừng sinh nhật, tôi chuẩn bị bằng cái hợp đồng bảo hiểm nhân thọ để đảm bảo đau ốm bệnh tật hay tử vong sẽ ko thành gánh nặng của người khác. Đồng thời tôi cũng gửi đi mẫu đơn xin hiến tạng cho Trung tâm điều phối hiến tạng BVCR, tôi muốn nếu tôi chết đi mà trên cơ thể mình còn xài đc thì cứ để cho ngta xài xong rồi mang tôi đi hoả táng, chôn xuống đất và trồng lên trên đó 1 cái cây, thế là chuyển hoá và tan biến.

Mừng T tuổi mới, mừng T biết yêu mình và yêu đời.

Friday, May 10, 2019

Than phiền ít đi, và giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn.

Huyen Chip
Hôm nay lang thang trên mạng mình đọc được lá thư của Holly Butcher viết trước khi chị qua đời vì căn bệnh Ewing’s sarcoma, một dạng ung thư hiếm hoi. Bức thư là những bài học về cuộc sống mà chị muốn gửi đến những người vẫn còn cơ hội tiếp tục nó. Đi kèm theo lá thư là bức hình Holly Butcher rạng rỡ bên cạnh tình yêu của cuộc đời chị. Khi qua đời, chị mới 27 tuổi.
“Tôi đang nhìn cơ thể mình huỷ hoại từng ngày ngay trước mắt và không thể làm gì được về điều đó. Ước gì mình có thêm chỉ một ngày sinh nhật hay Giáng sinh với gia đình, hay chỉ một ngày bình thường thôi với bạn trai mình và con cún cưng. Chỉ một ngày thôi.”
Bức thư của chị đã được dịch sang tiếng Việt và được khá nhiều báo đăng, nhưng mình đọc cứ thấy thiếu ý gì đó nên dịch lại những lời khuyên của chị theo ý hiểu của mình. Một số từ trong bản gốc viết sai lỗi chính tả, mình đoán là chị đã phải vượt qua rất nhiều đau đớn trong những ngày cuối cùng để viết được bức thư này, và điều đó làm mình rất buồn.
Có lẽ chị qua đời khi ở cùng độ tuổi với mình mà mình dường như thấy bản thân mình trong lá thư của chị vậy. Bức thư của chị đã làm mình suy nghĩ rất nhiều về điều gì là thực sự quan trọng. Mình xin đăng bản dịch cùng bản gốc.
Bản dịch:
“Một chút lời khuyên cuộc sống từ Hol:
Thật kỳ lạ khi phải chấp nhận sự hữu hạn của đời người khi bạn mới 26 tuổi. Đó là một trong những điều bạn cố tình tảng lờ. Ngày ngày trôi qua và bạn trông đợi nó sẽ vẫn tiếp diễn; cho đến khi điều bất ngờ xảy đến. Tôi đã luôn hình dung một ngày nào đó mình sẽ già, nhăn nheo và xám xịt -- rất có thể là kết quả của việc có một gia đình xinh đẹp (với nhiều con) mà tôi dự định xây dựng với tình yêu của cuộc đời mình. Tôi muốn nó đến mức tim tôi đau nhói.
Cuộc sống là vậy đấy; nó mong manh, quý giá, và không lường trước được. Mỗi ngày là một món quà, không phải là một quyền bạn hiển nhiên được nhận.
Bây giờ, tôi đang 27 tuổi. Tôi không muốn ra đi. Tôi yêu cuộc sống của mình. Tôi hạnh phúc… Tôi nợ điều đó với những người tôi yêu thương. Nhưng quyền quyết định không nằm trong tay tôi.
Tôi không bắt đầu viết ‘lá thư trước khi tôi chết' này để mọi người sợ cái chết. Chúng ta hầu như hoàn toàn không hề để ý đến điều không thể tránh khỏi này, coi nó như một chủ đề cấm kỵ sẽ không bao giờ xảy đến với bất kỳ ai trong số chúng ta. Tôi chỉ muốn mọi người hãy ngừng lo lắng quá đáng về những điều nhỏ bé, vô nghĩa và hãy nhớ rằng cuối cùng chúng ta đều có chung một số phận. Hãy làm những điều khiến thời gian của bạn trở nên đáng giá và tuyệt vời, loại bỏ những điều không đâu vào đâu.
Tôi đã viết ra rất nhiều những suy nghĩ của mình bởi tôi đã có rất nhiều thời gian để suy nghĩ trong vài tháng vừa qua. Dĩ nhiên, những suy nghĩ này nhảy vào trong đầu tôi nhiều nhất là vào lúc nửa đêm!
Mỗi khi bạn kêu ca về một điều gì đó ngớ ngẩn (một điều tôi nhận ra rất nhiều trong mấy tháng gần đây), hãy nghĩ về những người đang có một vấn đề thực sự. Hãy biết ơn về những chuyện nhỏ nhặt bạn phải đối mặt và để nó qua đi. Bạn có thể thừa nhận một chuyện khiến bạn khó chịu, nhưng đừng có nhai đi nhai lại việc đó làm ảnh hưởng tiêu cực đến người khác.
Sau khi bạn đã làm điều đó, hãy ra ngoài và hít thở một hơi sâu không khí trong lành vào trong lá phổi của bạn. Hãy nhìn bầu trời xanh thật xanh và những cái cây xanh thật xanh. Hãy nghĩ rằng bạn may mắn thế nào khi mà vẫn có thể làm điều đó -- hít thở.
Bạn có thể bị kẹt trong làn xe đông nghịt, hay ngủ không ngon tối qua vì mấy đứa con xinh đẹp của bạn quấy, hay thợ cắt tóc cắt tóc của bạn ngắn quá. Bạn có thể làm vỡ móng tay, hay ngực của bạn quá nhỏ, hay mông bạn có vết lúm và bụng bạn thì đầy mỡ.
Hãy bỏ qua hết những chuyện đó đi … Tôi thề rằng bạn sẽ không nghĩ đến những điều đó khi đến lượt bạn ra đi. Chúng thật vô nghĩa khi bạn nhìn vào toàn cảnh cuộc sống. Tôi đang nhìn cơ thể mình huỷ hoại từng ngày ngay trước mắt và không thể làm gì được về điều đó. Ước gì tôi có thêm chỉ một ngày sinh nhật hay Giáng sinh với gia đình, hay chỉ một ngày bình thường thôi với bạn trai mình và con cún cưng. Chỉ một ngày thôi.
Tôi nghe mọi người than phiền về công việc tồi tệ thế nào và thật khó để có thời gian tập thể dục -- hãy biết ơn rằng bạn vẫn còn có thể làm điều đó. Làm việc và tập thể dục có vẻ như là những thứ thật tầm thường -- cho đến khi cơ thể bạn không cho phép bạn làm chúng nữa.
Trân trọng sức khoẻ và cơ thể vẫn còn hoạt động của bạn -- cho dù nó không được béo gầy như ý. Chăm sóc nó và chấp nhận nó tuyệt vời như thế nào. Hãy vận động chân tay và nuôi dưỡng nó với những đồ ăn tươi. Đừng để cơ thể của bản thân trở thành một nỗi ám ảnh!
Hãy nhớ rằng, sức khoẻ tốt không chỉ bao gồm cơ thể. Hãy đầu tư cả vào sức khoẻ trí óc, tình cảm, và tinh thần của bạn. Bạn có thể sẽ nhận ra hình ảnh cơ thể tuyệt vời mà mạng xã hội muốn bạn tin vào ngớ ngẩn như thế nào. Nhân chủ đề này, hãy xoá khỏi danh sách theo dõi tất cả những tài khoản khiến bạn cảm thấy tồi tệ về bản thân. Kể cả bạn bè. Hãy nhẫn tâm vì phúc lợi của chính bạn.
Hãy biết ơn mỗi ngày bạn không bị đau đớn và cả những ngày bạn thấy không khoẻ với một tí cảm cúm, một cái lưng đau, hay bị trật gân. Chấp nhận rằng nó chẳng dễ chịu tí nào nhưng ít nhất thì nó cũng sẽ khỏi thôi và cộc sống của bạn không bị đe doạ.
Than phiền ít đi, và giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn.
Cho, cho, cho. Đúng là bạn sẽ hạnh phúc hơn khi làm gì đó cho người khác thay vì cho bản thân bạn. Ước gì tôi đã làm nó nhiều hơn. Kể từ khi tôi bị ốm, tôi đã gặp những người vô cùng tốt bụng cho đi rất nhiều và tôi đã nhận những lời động viên và giúp đỡ đầy yêu thương từ gia đình, bạn bè, và người xa lạ; nhiều hơn những gì tôi có thể cho lại. Tôi sẽ không bao giờ quên những điều này và sẽ mãi mãi ghi nhớ công ơn của họ.
Thật kỳ cục khi vẫn có tiền để tiêu ở thời điểm này … khi bạn sắp chết .. Nó khiến bạn nhận ra chúng ta ngốc nghếch thế nào khi nghĩ rằng mình cần phải tiêu nhiều tiền đến thế vào quần áo mới hay vào những ‘vật’ trong cuộc sống. Hãy tặng bạn của bạn một chút lòng tốt thay vì một cái váy, sản phẩm làm đẹp, hay đồ nữ trang. Hãy dành thời gian đưa họ đi ăn hay nấu cho họ ăn. Mua cho họ một ly cà phê. Tặng họ một chậu cây, đấm lưng cho họ, tặng họ một nọn nến và nói với họ rằng bạn yêu họ khi bạn làm điều đó.
Tôn trọng thời gian của người khác. Đừng bắt họ phải chờ đợi chỉ vì bạn không biết quản lý thời gian. Hãy bắt đầu chuẩn bị sớm hơn nếu bạn là một trong những người luôn đến trễ và biết ơn bạn bè vì họ muốn chia sẻ thời gian của họ với bạn, thay vì bắt họ ngồi một mình trong chờ đợi.
Dùng tiền để tăng thêm trải nghiệm. Ít nhất thì cũng đừng để bản thân mất đi những trải nghiệm hay ho chỉ vì bạn lỡ tiêu tiền vào những đồ vật chất không đâu vào đâu.
Hãy tận hưởng từng giây phút cuộc sống thay vì cố gắng chụp hình. Ý nghĩa cuộc sống không nằm ở việc sống qua màn hình điện thoại hay cố gắng chụp bức hình hoàn hảo.
Một câu hỏi tu từ: liệu vài tiếng đồng hồ bạn dành để làm tóc và trang điểm mỗi ngày hoặc để đi chơi một buổi tối thực sự có đáng không? Tôi chưa bao giờ hiểu điều đó về phụ nữ.
Lắng nghe âm nhạc … thực sự lắng nghe. m nhạc là liệu pháp chữa bệnh. Cũ là hay nhất.
Thỉnh thoảng hãy dậy sớm và lắng nghe tiếng chim hót và chiêm ngưỡng những gam màu rực rỡ trên bầu trời khi mặt trời mọc.
Nói chuyện với bạn của bạn. Bỏ điện thoại xuống. Họ có đang ổn không?
Đi du lịch nếu đó là điều bạn muốn. Không thì ở nhà.
Làm việc để sống. Đừng sống để làm việc.
Nghiêm túc đấy, hãy làm những việc khiến con tim bạn hạnh phúc.
Hãy ăn cái bánh ngọt mà không cảm thấy tội lỗi.
Nói không với những thứ bạn không muốn làm.
Đừng ép buộc bản thân phải làm những gì người khác nghĩ là mục đích cuộc sống. Bạn có thể muốn một cuộc sống xoàng xĩnh, và không có vấn đề gì với việc đó cả.
Nói với những người bạn yêu thương rằng bạn yêu họ mỗi khi bạn có cơ hội, và yêu họ với tất cả những gì bạn có.
Và hãy nhớ rằng, nếu điều gì đó làm bạn đau khổ, bạn có sức mạnh để thay đổi nó - trong công việc, trong chuyện tình cảm, hay trong bất kỳ vấn đề gì. Hãy dũng cảm thay đổi nó. Bạn không biết bạn còn bao nhiêu thời gian trên thế giới này nên đừng lãng phí nó vào những đau khổ. Tôi biết người ta nói đi nói lại điều này, nhưng đó là sự thật đấy.
Nhưng dù sao gì đây cũng chỉ là lời khuyên cuộc sống từ một cô gái trẻ. Nhận nó hay bỏ nó là tuỳ bạn.
À, còn một điều cuối cùng, nếu bạn có thể, hãy làm một điều có ích cho nhân loại (và cho tôi nữa) bằng cách hiến máu thường xuyên. Nó sẽ giúp bạn cảm thấy tốt đẹp hơn cộng với lợi ích cứu sống ai đó. Tôi có cảm giác rằng nó là một điều thường xuyên bị coi nhẹ trong khi mỗi lần hiến máu có thể cứu được 3 mạng sống! Đó là một ảnh hưởng vô cùng to lớn mỗi chúng ta đều có thể làm và quy trình vô cùng đơn giản.
Hiến máu giúp tôi sống thêm một năm nữa -- một năm tôi có thể ở trên trái đất này với gia đình, bạn bè, và cún cưng mà tôi sẽ vĩnh viễn biết ơn. Một năm mà tôi đã có những giây phút tuyệt vời nhất của cuộc đời.
.. Cho đến khi chúng ta gặp lại nhau
Hol
Xoxo”
===========
Bản gốc:
“A bit of life advice from Hol:
It’s a strange thing to realise and accept your mortality at 26 years young. It’s just one of those things you ignore. The days tick by and you just expect they will keep on coming; Until the unexpected happens. I always imagined myself growing old, wrinkled and grey- most likely caused by the beautiful family (lots of kiddies) I planned on building with the love of my life. I want that so bad it hurts.
That’s the thing about life; It is fragile, precious and unpredictable and each day is a gift, not a given right.
I’m 27 now. I don’t want to go. I love my life. I am happy.. I owe that to my loved ones. But the control is out of my hands.
I haven’t started this ‘note before I die’ so that death is feared - I like the fact that we are mostly ignorant to it’s inevitability.. Except when I want to talk about it and it is treated like a ‘taboo’ topic that will never happen to any of us.. That’s been a bit tough. I just want people to stop worrying so much about the small, meaningless stresses in life and try to remember that we all have the same fate after it all so do what you can to make your time feel worthy and great, minus the bullshit.
I have dropped lots of my thoughts below as I have had a lot of time to ponder life these last few months. Of course it’s the middle of the night when these random things pop in my head most!
Those times you are whinging about ridiculous things (something I have noticed so much these past few months), just think about someone who is really facing a problem. Be grateful for your minor issue and get over it. It’s okay to acknowledge that something is annoying but try not to carry on about it and negatively effect other people’s days.
Once you do that, get out there and take a freaking big breath of that fresh Aussie air deep in your lungs, look at how blue the sky is and how green the trees are; It is so beautiful. Think how lucky you are to be able to do just that - breathe.
You might have got caught in bad traffic today, or had a bad sleep because your beautiful babies kept you awake, or your hairdresser cut your hair too short. Your new fake nails might have got a chip, your boobs are too small, or you have cellulite on your arse and your belly is wobbling.
Let all that shit go.. I swear you will not be thinking of those things when it is your turn to go. It is all SO insignificant when you look at life as a whole. I’m watching my body waste away right before my eyes with nothing I can do about it and all I wish for now is that I could have just one more Birthday or Christmas with my family, or just one more day with my partner and dog. Just one more.
I hear people complaining about how terrible work is or about how hard it is to exercise - Be grateful you are physically able to. Work and exercise may seem like such trivial things ... until your body doesn’t allow you to do either of them.
I tried to live a healthy life, in fact, that was probably my major passion. Appreciate your good health and functioning body- even if it isn’t your ideal size. Look after it and embrace how amazing it is. Move it and nourish it with fresh food. Don’t obsess over it.
Remember there are more aspects to good health than the physical body.. work just as hard on finding your mental, emotional and spiritual happiness too. That way you might realise just how insignificant and unimportant having this stupidly portrayed perfect social media body really is.. While on this topic, delete any account that pops up on your news feeds that gives you any sense of feeling shit about yourself. Friend or not.. Be ruthless for your own well-being.
Be grateful for each day you don’t have pain and even the days where you are unwell with man flu, a sore back or a sprained ankle, accept it is shit but be thankful it isn’t life threatening and will go away.
Whinge less, people! .. And help each other more.
Give, give, give. It is true that you gain more happiness doing things for others than doing them for yourself. I wish I did this more. Since I have been sick, I have met the most incredibly giving and kind people and been the receiver of the most thoughtful and loving words and support from my family, friends and strangers; More than I could I ever give in return. I will never forget this and will be forever grateful to all of these people.
It is a weird thing having money to spend at the end.. when you’re dying. It’s not a time you go out and buy material things that you usually would, like a new dress. It makes you think how silly it is that we think it is worth spending so much money on new clothes and ‘things’ in our lives.
Buy your friend something kind instead of another dress, beauty product or jewellery for that next wedding. 1. No-one cares if you wear the same thing twice 2. It feels good. Take them out for a meal, or better yet, cook them a meal. Shout their coffee. Give/ buy them a plant, a massage or a candle and tell them you love them when you give it to them.
Value other people’s time. Don’t keep them waiting because you are shit at being on time. Get ready earlier if you are one of those people and appreciate that your friends want to share their time with you, not sit by themselves, waiting on a mate. You will gain respect too! Amen sister.
This year, our family agreed to do no presents and despite the tree looking rather sad and empty (I nearly cracked Christmas Eve!), it was so nice because people didn’t have the pressure of shopping and the effort went into writing a nice card for each other. Plus imagine my family trying to buy me a present knowing they would probably end up with it themselves.. strange! It might seem lame but those cards mean more to me than any impulse purchase could. Mind you, it was also easier to do in our house because we had no little kiddies there. Anyway, moral of the story- presents are not needed for a meaningful Christmas. Moving on.
Use your money on experiences.. Or at least don’t miss out on experiences because you spent all your money on material shit.
Put in the effort to do that day trip to the beach you keep putting off. Dip your feet in the water and dig your toes in the sand. Wet your face with salt water.
Get amongst nature.
Try just enjoying and being in moments rather than capturing them through the screen of your phone. Life isn’t meant to be lived through a screen nor is it about getting the perfect photo.. enjoy the bloody moment, people! Stop trying to capture it for everyone else.
Random rhetorical question. Are those several hours you spend doing your hair and make up each day or to go out for one night really worth it? I’ve never understood this about females 🤔.
Get up early sometimes and listen to the birds while you watch the beautiful colours the sun makes as it rises.
Listen to music.. really listen. Music is therapy. Old is best.
Cuddle your dog. Far out, I will miss that.
Talk to your friends. Put down your phone. Are they doing okay?
Travel if it’s your desire, don’t if it’s not.
Work to live, don’t live to work.
Seriously, do what makes your heart feel happy.
Eat the cake. Zero guilt.
Say no to things you really don’t want to do.
Don’t feel pressured to do what other people might think is a fulfilling life.. you might want a mediocre life and that is so okay.
Tell your loved ones you love them every time you get the chance and love them with everything you have.
Also, remember if something is making you miserable, you do have the power to change it - in work or love or whatever it may be. Have the guts to change. You don’t know how much time you’ve got on this earth so don’t waste it being miserable. I know that is said all the time but it couldn’t be more true.
Anyway, that’s just this one young gals life advice. Take it or leave it, I don’t mind!
Oh and one last thing, if you can, do a good deed for humanity (and myself) and start regularly donating blood. It will make you feel good with the added bonus of saving lives. I feel like it is something that is so overlooked considering every donation can save 3 lives! That is a massive impact each person can have and the process really is so simple.
Blood donation (more bags than I could keep up with counting) helped keep me alive for an extra year - a year I will be forever grateful that I got to spend it here on Earth with my family, friends and dog. A year I had some of the greatest times of my life.
..’Til we meet again.
Hol
Xoxo”

Friday, February 22, 2019

Đi Camp có gì vui


1. Bay từ SG qua Siêm Riệp mắc 1 cách quá đáng , tiền vé đi về cao hơn tiền ăn ở đi lại suốt chuyến.

2. Ngủ quên ko lấy tờ khai nhập cảnh - xuống sân bay hỏi và tìm nv tại đó ko ai chỉ cho đến khi xếp hàng nhìn anh nv làm thủ tục và bị đòi tiền tip bằng tiếng Việt nếu để ảnh điền dùm, ta quyết tâm ko dung dưỡng thói xấu nên quay ra lấy cho bằng được tờ giấy khai hải quan từ trong túi quần của nv hướng dẫn 

3. Thằng em trong nhóm mang theo 300$ thì đổi hết sang tờ 1$, lần đầu tiên balo có cả đống tiền $, ngồi đếm mà cười đau cả ruột.

4. Cái hostel (tên LudD) ở mấy bữa là cái hostel đẹp và hiện đại kinh khủng theo phong cách Châu Âu với giá rẻ ơi là rẻ: có hồ bơi, quầy bar, khu chơi banh bàn, cửa từ 2 lần...

5. Camp xài đồng thời 2 đồng tiền: đô la Mỹ và tiền của nó, hầu như ở các TP, trung tâm đa phần giao dịch bằng $

6. Đi lạc triền miên: lần 1) ghé cái Angkor to nhất, 4 mặt như nhau, ko để ý kỹ lời hẹn của bác taxi, đứa ở cửa này ngóng đứa ở cửa kia, cả 4 đứa đi bộ tìm nhau hết cả buổi; 2) lần 2 rút kn, đi 1 nhóm, kết quả bị cái đoàn China ồ ạt chen ngang, thế là lại lạc nhau 1 đứa, tìm mỏi cả chân; lần 3) rút kn 2 lần trước, mua nón màu đỏ cùng màu đội lên...mà quên hẹn giờ ra, ngoảnh mặt phát lại lạc, chờ nhau mỏi mòn; lần 4) rút kn 3 lần trước, cả 4 đứa đi nhầm lối ra, tìm miệt mài ko thấy xe taxi của mình đâu, phải coi lại ảnh đầu tiên chụp lối vào để xác định lối ra.

7. Nhìn quần thể Angkor của ngta thấy các công trình cổ của mình như hạt cát giữa cái sa mạc đền đài của họ. Đi xem hết rồi thấy cái đền nào cũng như cái đền nào: 4 mặt như nhau, cổ kính như nhau.


8. Đường xe từ Siêm Riệp lên Phnom Penh đẹp hơn Vn nhiều, cơ mà rác dọc đường đi thật khủng khiếp - toàn bao nylon. Có thể nói tiếng Việt hoặc ăn ở nhà hàng Việt dễ dàng.

9. Chợ đêm food court Phnom Penh: quầy ăn chả có cái bàn, ngồi chèm bẹp xuống chiếu trải trên nền gạch, ăn bằng đĩa/ đũa tiện lợi. Vừa ăn xong trời gió chuẩn bị mưa, thế là cả đám cuốn chiếu chạy....
Còn gì nữa ko ta, thôi để post lên blog sau này nhớ viết tiếp!

Sunday, January 6, 2019

TẾT Lo - Lo TẾT


Hôm nay mùng 1 tháng chạp, tức là còn đúng 28 ngày nữa tới "ngày vệ sinh toàn quốc", cảm giác mọi nơ ron thần kinh của mình bắt tay nhau nhảy múa "đón Tết".

Hôm rồi trong giờ cơm, tui bàn với đám em chuyện quà bánh cho nhân viên, tiệc tùng này nọ, rồi cái mẹ nói 'thôi, năm nay tiệc tùng nhiều rồi, khó khăn thở ko nổi mà bày chi nữa!". Im lặng mấy giây, tôi bảo "mẹ quan tâm chi chuyện cty cho mệt".

Tết, từ ngày có nhân viên, cứ gần Tết là lo sốt vó... Đã mấy năm rồi vậy mà tui vẫn cập rặp, xuề xòa... Nỗi lo càng tăng, nỗi buồn càng nặng, tim như ko thở nổi.

Wednesday, January 2, 2019

Câu chuyện dòng sông

[Chẳng có ai có thể giúp ta khai ngộ hay cản ta làm điều ác, tất cả những điều đó ta phải tự mình trải qua. Chẳng ai có thể xem thường vật chất nếu họ chưa có nó, chẳng ai có thể bình thản vượt qua khổ đau nếu họ chưa từng nếm mùi đau khổ...]

Đây là quyển sách tôi đọc được vào tối ngày đầu năm 2019. Là quyển sách đầu tiên tôi đọc trọn vẹn và liên tục sau 6 tháng kể từ ngày cháu tôi ra đời và nằm viện. Trong thời gian qua tôi đã cố gắng nhồi nhét bản thân rất nhiều sách như Chữa lành đứa trẻ bên trong bạn, Sales của ĐXT, NLP hay Lý Quang Diệu...tuy nhiên tôi đều ko kiên nhẫn và con chữ chẳng chịu chui vào đầu!

Quyển "Câu chuyện dòng sông" dày chưa tới 200 trang. Tác giả nói về dòng chảy nhận thức của Tất-đạt, về quá trình anh ta đi tìm hạnh phúc của mình rồi đến sau cùng là tiếng "Om" vang vọng. Quyển sách hoàn toàn ko dễ đọc 1 chút nào - tuy nhiên loại trừ những người nghiên cứu Phật giáo.

Nếu ai đã từng đọc về "Ám ảnh từ kiếp trước" thì lời trong quyển này như những cuộc đối thoại của tác giả đó với bậc thầy. Vì đã từng đọc "Ám ảnh từ kiếp trước" nên đến sau cùng tôi mới hiểu những gì Tất-đạt nói với Thiện Hữu, hay những hình ảnh mà Thiện Hữu nhìn được khi hôn lên trán Tất-đạt. Một dòng chảy nhân sinh như mộng!

Chẳng có ai có thể giúp ta khai ngộ hay cản ta làm điều ác, tất cả những điều đó ta phải tự mình trải qua. Chẳng ai có thể xem thường vật chất nếu họ chưa có nó, chẳng ai có thể bình thản vượt qua khổ đau nếu họ chưa từng nếm mùi đau khổ...

Đọc hết quyển, tôi mới hiểu được vì sao tác phẩm này đã được tái bản nhiều lần đến vậy từ năm 1965. Nhà xuất bản đầu tiên là Lá Bối, từ này rất quen thuộc với tôi, bởi khi còn bé, tôi là người rất mộ đạo, đọc hầu hết các kinh sách của ông nội để lại và tôi thường thấy từ Lá Bối.

Đọc xong tôi mới tìm hiểu tác giả, là tác giả đạt Nobel 1946. Đồng thời phát hiện ra mình có 2 quyển kinh điển của bác ấy.

Thật là phúc lành cho 1 năm mới vững trải!