Chiều hôm nay, sau khi cãi với tên mập thì mình rất tức giận, mình tự hỏi "hắn có là bạn của mình ko? mình có là bạn của hắn ko? con người mình đáng ghét đến thế sao?...".
Chán đời, ko muốn về nhà, cố gắng bon chen để ra khu vực nhà thờ đức bà ngắm cảnh, để lòng lắng dịu xuống.
Phương cách đó lúc nào cũng có hiệu quả với mình :-)
Đang lúc ngồi thì thấy vài em bé gái bán hoa hồng lăng xăng trước mặt, mình ước gì lúc đó có ai tặng hoa, có hoa mình sẽ quên hết, sẽ xí xóa tất cả... nhưng ai đâu mà tặng hoa cho mình? đã dự định mua thật nhưng sẽ rất mắc mà chỉ có 1 bông thôi!
Những câu hỏi được đặt ra: mình sống vì cái gì chứ? thích thì tại sao ko tự mua cho mình chứ? từ trước tới giờ có cái gì mình thích mà mình dám bỏ tiền ra mua ko? Laptop và xe thì miễn bàn rồi (vì nó là fần thiết yếu của cuộc sống mình) --> câu trả lời là ko! Ngày xưa mình thích có 1 chiếc áo dài để dự lễ tốt nghiệp nhưng mình đã ko làm được cho mình dù mình có thể tặng bạn cái tương đương như thế... gấu bông mình thích cũng ko dám tự mua, năn nỉ bạn mình mua tặng mình rồi tặng lại món quà khác cho bạn ấy... Mình sẽ sống như thế bao giờ nữa?
Cuối cùng mình cũng quyết định, kiếm mua 1 cái bình hoa và tự mua hoa cắm vào; sẵn lúc ấy ghinh luôn 1 con heo và 1 con thỏ bỏ ống về luôn, dễ thương cực kỳ! Chạy vòng trở qua chợ hoa Hồ Thị Kỷ tìm hoa, hic hic, người ta ko bán lẻ, tìm được chỗ bán lẻ thì hoa ko đẹp và ít chủng loại :-( ... đành lòng chọn chỉ 6 bông hồng và 2 bông cảm chướng (mua ít vì... tiết kiệm :D). Lúc anh bán hoa hỏi mua tặng bạn trai hay bạn gái, mình trả lời là ko tặng ai hết mà chỉ cắm thôi, anh ta bảo "yêu hoa đến thế!", mình chỉ cười nhưng lòng rất vui!
Bây giờ phòng mình có cả 1 bình hoa trọn vẹn chỉ cho mình mà thôi :-)
Mình đang sống cho chính mình!
1 comment:
bla bla bla, viết lung tung ghê :D
Post a Comment