Thursday, October 1, 2015

Bao giờ đời ta nở hoa?

1. Tối qua bảo ngủ sớm, 10h30 tắt máy, lại khó ngủ, bật điện thoại đọc sách về Thiền của OSHO, ráng xong để tối nay đọc Lòng Trắc Ẩn - OSHO, 12h mới ngủ luôn. Hậu quả ghé mừng khai trương bạn Khanh trễ tới 1 tiếng, ghé vô hội chợ trễ 2 tiếng so với kế hoạch. My fault. Có thể cuộc đời mình luôn trễ nải là vì cái tính như vậy.


2. Chưa có hội chợ nào mà mềnh trông tới hết giờ như hội chợ này mặc dù thời gian đứng và bán hàng chỉ bằng 50% so với những cái khác: nó chỉ mở cửa đón khách từ 9AM đến 5PM (hội chợ khác thì từ 8AM đến 9PM). Hoặc là sức già đã cạn hoặc là nó là buổi hội chợ hiệu quả của phía bên mình. Vì kết quả là đến tối mình muốn tắt tiếng.

Tham gia hội chợ như thế mới đúng chứ!


3. Theo kế hoạch, mình dựa vào sự giúp đỡ của VCCI Cần Thơ, mình chỉ hỗ trợ bán hàng cùng với họ vì bên mình người mỏng nhưng cuối cùng người của họ mỏng hơn mình tưởng, chỉ có 2 em gái nhỏ mà hàng thì quá trời. Túm lại, tự lo cho cái 1 góc bé nhỏ của mình. 2 em ở gian hàng đối diện làm về nấm bào ngư, thấy hàng - nhận ra người, sang hỏi thăm: sao chị ko đứng ra ngoài phát brochure, sau chị ko bưng đĩa hàng mẫu ra ngoài mời người ta, sao chị in ít vậy... Mình chỉ túm lại rằng có mình chị làm ko xuể em ơi. Thế là 2 em đó lăng xăng quay qua tiếp luôn, rất nhiệt tinh và bán hàng khá chuyên nghiệp.

Nói về gian hàng nấm bào ngư của bên đó, gian hàng em chỉ làm 1 mặt hàng đơn giản là cung cấp các túi phôi đã cấy sẵn, bán cho người tiêu dùng mang về nhà tưới rồi thu hoạch ăn hàng ngày. Các em ấy ban đầu là tình nguyện viên của nhóm Tony Buổi Sáng Saigon, tết rồi có lấy hàng bên mình về bán, vì vậy thấy hàng tự nhiên là quen. Hàng ít, đơn giản nhưng đội ngũ của bên các em hùng hậu: 4-6 người. Hội chợ xong còn phải đi giao hàng nữa.

Tuổi trẻ như thế mới đúng là tuổi trẻ chứ.


4. Vô tình gian hàng bế bên và đối diện đều về nấm; nấm linh chi, nấm bào ngư. Cho nên thi thoảng mình hơi ngứa miệng xía sang, thi thoảng cảm thấy hối tiếc cho mình và mừng cho người ta đã làm được những thứ mà mình mơ ước.

5. Có ông khách người gốc Phi, hỏi về hàng của CLB, lúc đến hàng mình mình cũng lanh lẹ hớn hở nói chuyện này nọ, ổng hỏi: mày học tiếng Anh ở đâu vậy? Mình cũng trả lời: từ cv của tui, từ sếp của tui, sếp cũ sếp mới, sếp mỹ sếp ice, từ trường đại học của tui... Trả lời xong, tự dưng mình nghĩ: hay ổng nói shock mình ta.

Chỗ đứng của tui ở đâu, là 1 môi trường như thế này hay nồi niêu xoang chảo? Tui rất thích làm bếp nhưng có lẽ tuổi tui và tuổi ông Táo ko hạp nhau cho lắm.

Bao giờ đời ta nở hoa? Hay chỉ cần cười tươi như hoa mỗi ngày là được?!

Friday, July 10, 2015

Nghệ thuật bán hàng (st)

Khách hàng hỏi “ớt có cay không”, thì trả lời sao bây giờ?
Những người bán ớt sẽ luôn gặp phải câu hỏi như thế này, “ớt của anh (chị) có cay không?”, gặp câu hỏi như thế thì phải trả lời sao đây nhỉ?
Nếu nói cay, những người sợ cay, họ sẽ bỏ đi ngay; còn nếu bảo không cay, cũng có thể khách hàng lại là người thích ăn cay, như vậy việc làm ăn lại gặp rủi ro.
Một ngày kia, không có việc gì làm, tôi đến đứng bên cạnh chiếc xe ba gác của một chị bán ớt, thử xem chị ấy giải quyết hai vấn đề hoàn toàn tương phản này như thế nào. Nhân lúc không có người đến mua, tôi cố làm ra vẻ thông minh mà nói với chị ấy rằng:
“Chị hãy chia số ớt này thành hai đống đi, nếu có người muốn mua cay thì cho họ đống này, còn nếu không, thì cho họ đống kia”.
Chị bán ớt cười với tôi, dịu dàng nói: “Không cần đâu!”
Đang nói thì một người đến mua, và điều thần kỳ đã xảy ra, rốt cuộc bà chủ đã nói thế nào nhỉ? Hãy mau xem tiếp…..
Quả nhiên chính là hỏi câu đó: “Ớt của chị có cay không?”
Chị bán ớt rất chắc chắn mà bảo khách hàng rằng: “Màu đậm thì cay, còn nhạt thì không cay!”
Người mua ngỡ là thật, chọn xong liền trả tiền, vui lòng mà đi.
Chẳng mấy chốc, những quả ớt có màu nhạt chẳng còn lại bao nhiêu.
Lại có khách hàng đến, vẫn là câu hỏi đó: “Ớt của chị có cay không?”
Chị bán ớt nhìn vào số ớt của mình một cái, liền mở miệng nói …..
Lần này bà chủ trả lời: “Ớt dài thì cay, ớt ngắn không cay!”
Quả nhiên, nguời mua liền dựa theo tiêu chuẩn phân loại của chị mà bắt đầu chọn lựa.
Kết quả lần này chính là, ớt dài rất nhanh đã hết sạch.
Nhìn những quả ớt vừa ngắn vừa đậm màu còn sót lại, trong lòng tôi nghĩ :
“Lần này xem chị còn nói thế nào đây?”
Tuy thế, khi một khách hàng khác hỏi: “Ớt có cay không?”
Chị bán ớt hoàn toàn tự tin mà trả lời rằng: “Vỏ cứng thì cay, vỏ mềm không cay!”.
Tôi thầm bội phục, không phải vậy sao, bị mặt trời phơi cả nửa ngày trời, quả thực có rất nhiều quả ớt vì mất nước mà trở nêm mềm nhũn đi. Chị bán ớt bán xong số ớt của mình, trước khi đi, chị nói với tôi rằng: “Cách mà cậu nói đó, thật ra những người bán ớt chúng tôi đều biết cả, còn cách của tôi thì chỉ có mình tôi biết thôi”.
Thật là thần kỳ vậy!
Thật ra bạn có bao giờ nghĩ rằng, những gì bạn bán đi không phải là hàng hóa, mà lại chính là …….
1. Đối với những khách hàng lạ, điều cần bán đi chính là sự lễ phép.
2. Đối với những khách hàng quen thuộc, điều cần bán đi chính là sự nhiệt tình.
3. Đối với những khách hàng nóng tính, điều bán đi chính là hiệu suất.
4. Đối với những khách hàng ngạo mạn, điều thật sự bán đi chính là lòng nhẫn nại.
5. Đối với những người có tiền, điều mà bạn bán đi chính là sự tôn quý.
6. Đối với những người nghèo khổ, điều bán đi chính là lợi ích thiết thực.
7. Đối với những người thời thượng, điều bán đi chính là sự sang trọng.
8. Đối với những người chuyên nghiệp, điều mà bạn bán đi chính là sự chuyên nghiệp.
9. Đối với những người hào sảng, điều mà bạn bán đi chính là sự phóng khoáng.
10. Đối với những người keo kiệt, điều thật sự bán đi chính là lợi ích.
11. Đối với những người sống hưởng thụ, điều cần bán đi chính là sự phục vụ.
12. Đối với những người hư vinh, điều bán đi chính là vinh dự.
13. Đối với những người hay bắt bẻ, điều bán đi chính là sự tinh tế.
14. Đối với những người hiền lành, điều cần bán đi chính là sự chân thành.
15. Đối với những người hay do dự, điều thật sự cần bán đi chính là sự đảm bảo.
Nếu như bạn muốn bán đi những sản phẩm của mình, có phải bạn thường hay nói với người tiêu dùng rằng sản phẩm của mình tốt như thế nào, sản phẩm của bạn có gì khác với những thứ khác, và sản phẩm của bạn rẻ như thế nào. Nếu như bạn bán hàng đều là dựa theo những cách này, thì bạn sẽ phát hiện rằng nhất định mình sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.
“Công ty bán hàng hóa như thế nào, thường thường so với việc công ty bán những sản phẩm gì cũng quan trọng như nhau”
Đừng có vừa mới bắt đầu đã vội vàng bán sản phẩm, mà trước hết cần phải hỏi rõ vấn đề, nghe xem tiềm ẩn bên trong khách hàng cần những gì. Một khi biết được những yêu cầu tiềm ẩn bên trong của khách hàng, vậy thì việc bán hàng sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Thursday, July 9, 2015

Về Đi Con - Rei

Ăn chưa con?
Tiếc nuối gì những bữa cơm phải tự mình ngược đãi
Mà phải ăn vội ăn vàng,
Lề đường, hàng quán
Bát cơm chan nước mắt
Về nhà đi, mẹ nấu cơm rồi
Ngủ được không con
Trong cái chỗ người ta ví von, người ta lao vào bàn tán
Hay ho gì những anh hùng hảo hán
Chỉ đánh máy trên bàn phím mà thôi
Nào biết thực tế là gì
Về chưa con
Tiếc nuối chi những phồn hoa đô thị
Với những khôn lỏi, đớn đau và dị nghị
Về đi
Mẹ nuôi mà
Sao con vẫn chưa về?
Quê mình cũng có núi non, cũng có con người, phố phường và xe cộ
Cớ chi con cứ phải tranh với người ta
Rồi đi mãi
Xa nhà
Về đi
Về nghe mẹ dạy những lễ nghi, những thói quen thường nhật
Về nghe khôn, ngoan, chân, thật
Về cùng mẹ nghe con
Đi xa, mẹ nhớ lắm con à..

BẢO BAN CON, ĐÂY CHÍNH LÀ "TINH THẦN QUÝ TỘC"!

1. Con ạ, con nhất định phải học nấu cơm. Việc này không liên quan với chuyện hầu hạ người khác. Khi những người yêu thương con đều không ở bên cạnh, con có thể đối đãi bản thân thật tốt. (Có thể độc lập sinh tồn)
2. Con ạ, con nhất định phải học lái xe. Việc này không liên quan với thân phận địa vị. Như thế vào bất cứ lúc nào, con cũng có thể cất bước đi đến bất cứ nơi nào con muốn, không cầu cạnh bất cứ người nào. (Tự do)
3. Con ạ, con nhất định phải học đại học, đại học chính quy. Việc này không liên quan với học lực. Trong đời người cần trải qua mấy năm này, cuộc sống không gò bó lại có thể thấm nhuộm thư hương. (Một khi đi vào xã hội, là đã đi vào thị trường)
4. Con ạ, con có biết không? Dấu chân có bao xa, lòng dạ có bao rộng. Tấm lòng rộng rãi, con mới vui vẻ. Ngộ nhỡ đi không xa, hãy để sách vở đưa con đi. (Mở rộng tầm nhìn của mình, nhờ vào tầm nhìn của tri thức)
5. Nếu trên đời chỉ sót lại hai bát nước, một bát dùng để uống, một bát phải dùng để rửa sạch gương mặt và quần áo lót của con. (Tự tôn không liên quan với giàu nghèo)
6. Trời sập xuống cũng đừng khóc lóc, đừng oán trách. Như thế chỉ khiến những người yêu thương con càng đau lòng, những kẻ thù hận con thêm đắc ý. (Bình tĩnh chấp nhận số mệnh, những người yêu thương con đương nhiên sẽ quan tâm)
7. Dù ăn cơm trộn nước tương, cũng phải trải khăn ăn sạch sẽ, ngồi với tư thế trang nhã. Sống cuộc sống thô sơ theo cung cách cầu kỳ. (Phong độ không liên quan với cảnh ngộ)
8. Khi đến phương xa, ngoài máy ảnh, nhớ mang theo giấy bút. Phong cảnh giống nhau, nhưng tâm tình ngắm cảnh mãi mãi không trùng lặp. (Hình ảnh và ký ức tình cảm là khác nhau)
9. Nhất định phải có không gian thuộc về mình, dù chỉ hơn chục mét vuông. Nó có thể giúp con khi cãi nhau với người yêu giận dỗi bỏ đi không đến nỗi lưu lạc đầu phố, đụng phải kẻ xấu. Càng quan trọng hơn là, khi con nông nổi, có một nơi để con bình tĩnh lại, cho lòng mình một góc ở yên. (Nhân cách độc lập)
10. Lúc nhỏ phải có kiến thức, lớn lên phải có từng trải, con mới có cuộc đời tinh tế đẹp đẽ! (Đọc từng trải của người khác, tìm từng trải của bản thân)
11. Bất kể lúc nào, đều phải làm một người hiền lành lương thiện. Hãy ghi nhớ, lương thiện, sẽ khiến con trở thành người được trời cao chiếu cố nhất. (Kiểu chiếu cố này không hẳn là giàu có và quyền thế. Thiện có thiện báo, thứ được báo đáp, là tình yêu thương.)
12. Nụ cười, ưu nhã, tự tin, là của cải tinh thần lớn nhất. Sở hữu chúng, con sẽ sở hữu tất cả.
Đây chính là tinh thần “quý tộc”!
(Nguồn sưu tầm: Chi dịch) - copy from ELLEVietnam

Sunday, June 14, 2015

Gừng - bài học đầu tiên

Đúng 2 tuần kể từ ngày đặt đợt gừng đầu tiên, mỗi ngày quan sát, mỗi ngày theo dõi, tôi thực sự học được vài thứ hay ho, không thể google phát là ra ngay, đọc phát là tin ngay.
.
Kinh nghiệm, không có tiền nào mua được, không ai trải qua dùm được.
.
Gừng giống tôi ủ, cây lên cao hơn cả tấc, cây mới lú lá xanh, có mắc gừng mới nhú mầm trắng.

Tôi đặt gừng theo 1 nguyên tắc vô cùng "con người":
- Cây lên cao rồi thì đặt sâu chút không sao, rễ sâu và chặt thì cây mới vững, dù gì cũng có nguyên cây bên ngoài để đón nắng đón gió đón mưa và để thở.
- Cây vừa nhú chồi xanh hoặc vừa lú mầm trắng thì đặt kiểu gì cũng phải chừa cái mầm để cho nó thở- tôi sợ ko chừa mầm ra thì nó sẽ bị ngợp thở và tôi cũng khó theo dõi, nó ló ra ngoài thì "chắc" là sẽ lên cây nhanh hơn.
.
Kết quả là:
- Cây đặt sâu quá... bị ẩm và nóng --> cây chết mầm và rễ
- Mầm đặt cạn quá, nắng nóng bên ngoài tác động -->có cây èo uột, có cây chết mầm và lâu thật lâu mới ra mầm mới.
.
Tôi lại quan sát 1 số củ chưa ra mầm cao bị đặt phủ kín với độ sâu
vừa phải, chúng nó giờ lên mầm rất mạnh, xanh và trông mập mạp dù xuất phát điểm của chúng sau cái lũ đã lên cây kia.
.
Chuyện của cây, cũng giống như chuyện con bướm và cái kén, cũng giống như con người, để trưởng thành mạnh mẽ, nhất định phải trải qua quá trình tự vươn mình vượt lên trở ngại.
.
Và tất nhiên, trở ngại vừa phải thôi, nếu không thì chính trở ngại đó cũng là mồ chôn mọi sự cố gắng của cái mầm yếu ớt kia.
.
Thế thì... như thế nào là "vừa phải" hay "đủ"?

Monday, June 8, 2015

Phù du đời người

Một chút nắng, 1 chút gió, 1 chút mưa và cả đống bão.
.
Đôi chân, đôi tay và đôi mắt nhìn đời nhạt nhẽo.
.
Một ngày bắt đầu bằng việc chạy đi thăm đám rau, tưới chúng, thăm sức khỏe đám gừng cưng, mồ hôi đổ xuống đất, tâm trí đơn thuần.

Lao động là vinh quang, lao động làm trái tim đập mạnh hơn, cái sự an nhiên đến 1 cách tự nhiên như điều cần có của 1 con người.
.
"Phù du là sự sống của trái đất", quả thật, đến rồi đi, có rồi không, sự đời đôi khi nhẹ như đám lá khô rơi sau cơn gió mạnh, vương vãi đâu đó rồi lại về với đất và nước. Thinh không!
.
Phần thưởng nào cho ta khi bản thân đã vượt qua vấp ngã của đời mình, những ái tình nhẹ như tơ, công danh sự nghiệp như làn khói mỏng?

Friday, May 8, 2015

Bánh dân gian - linh hồn của một dân tộc

Bánh dân gian - linh hồn của một dân tộc

Từ ngay cái tiêu đề đã nói lên cảm xúc cho cả bài viết rồi nhỉ? Nó lý giải vì sao các loại đặc sản quê hương luôn được chào đón, luôn được quan tâm bởi chẳng những bất cứ người dân Việt nào mà còn có khách quốc tế đến với chúng ta.

Tôi, phụ nữ quê, gốc Đồng Tháp, sắp đầy tuổi 32 và bước sang tuổi 33, mê mẩn các loại bánh nhà quê mà thiên hạ hay gọi là Bánh Dân Gian.

Bánh, kể cả bánh dân gian như 1 nguyên lý hiển nhiên là làm từ bột. Điều làm ra sự khác biệt giữa các loại bánh từ hiện đại đến truyền thống, từ đông sang tây và từ nam tới bắc chính là phân loại bột, tỉ lệ và thành phần cộng thêm bên cạnh bột.

Việt Nam, ngoài bánh làm từ bột thì từ xa xưa bánh cực truyền thống là được làm từ nguyên liệu thô như gạo/ nếp, mỗi người trong chúng ta có thể kiểm chứng bởi câu chuyện Bánh chưng Bánh Dày.

Bánh Dân Gian Việt Nam tất nhiên gắn liền sản vật địa phương và  phong tục tập quán vùng đó. Và vì là dân gian cho nên nó có từ khi nảo khi nào tôi cũng chẳng biết nữa. Giả dụ như bánh Tét Nam Bộ, người ta thì lý giải xuất phát từ người Chăm hoặc từ thời vua Trịnh ... nhưng có ai chắc mười mươi? Chỉ là người quê, hễ giỗ Tết là có bánh Tét, chẳng có lý do gì không gói hoặc mua về cúng, nếu không có thì người tổ chức chẳng thể cảm thấy tròn vẹn.

Tôi và các em đi tham dự ngày cuối cùng của Lễ Hội Bánh Dân Gian Nam Bộ 2015 được tổ chức tại Cần Thơ, ngay lúc diễn ra hội thi món bánh dân gian. Giữa cái trưa nắng nóng kinh khủng, mồ hôi thì nhễ nhại nhưng những nghệ nhân - người làm bánh dân gian vẫn trầm tĩnh và chăm chú vào chiếc bánh của mình, dường như không phải làm để thi mà làm như thê nâng niu cái hồn của quê hương mình.

Chị em chúng tôi đã theo dõi và chăm chú vào quá trình làm bánh của những người dự thi, không bỏ sót cái nào:
- Ấn tượng nhất bánh bạch tuột - được làm từ bột tương tự như bột đổ bánh xèo, cái kỳ công là đổ làm sao ra được viên bánh tròn vo, chín vàng đều... nhìn người làm, điều mà tôi luôn miệng thốt ra là "kỳ công, quá kỳ công".
- Ngạc nhiên nhất là bánh giò: có thể vì đó giờ tôi cứ hay thắc mắc làm sao người ta làm ra được cái bánh như thế.
- Đồ sộ nhất là bánh đúc: cái bánh to ơi là to, thể hiện hình ảnh bản đồ Việt Nam.
- Mất thời gian nhất là bánh ka-tom của người Khmer: cái ruột bánh nhỏ xíu đơn giản nhưng cái vỏ bên ngoài lại được gói vô cùng công phu (theo như người làm bánh phát biểu thì phải mất 15phút mới làm xong 1 cái vỏ bánh).
- Bánh gần gũi nhất là bánh canh bột gạo: loại bánh thứ 2 tôi có thể tự tay làm được là món này (thứ nhất là bánh cúng).
- ...và nhiều cái nhất nữa!!!

Trước khi tham quan hội thi, chúng tôi đảo qua hết tất cả các gian hàng để xem có gì mới, có gì lạ không. Tôi - già nhất nhưng có vẻ là người thấy hăm hở nhất với các món bánh, bánh càng đơn giản tôi càng thích: Đầu tiên kể đến là bánh cúng (nguyên liệu chính là bột gạo có pha nước cốt dừa, nêm tí đường tí muối, đổ vào ống bằng lá chuối cột lại và đem luộc chín, xong cứ thế mà ăn), kế đến là bánh kèo ngọt, rồi bánh canh bột gạo, bánh ú, bánh lá dừa, bánh đúc, bánh bột lọc, bánh bông lan...

Tôi thề trên đầu lưỡi của mình là khi tới gian hàng nào tôi cũng muốn ngồi chèm bẹp tại đó, ăn được mới thôi.

Cô dẫn chương trình của cuộc thi có cách nói rất dễ thương, dù qua rồi nhưng bên tai tôi vẫn văng vẳng từng câu nói của cô, cốt cách âm điệu rặt miền Tây từ qua 4 chữ "xưa ơi là xưa".

Tuổi thơ của tôi, quê hương của tôi, tình yêu của tôi, ký ức của tôi tràn ngập niềm hân hoan với bánh dân gian. Có ai còn nhớ được cảm giác 1 đứa trẻ ngồi nhà trông mẹ đi chợ về hăm hở rằng cái giỏ xách có bánh trong đó.

Có những con người sinh ra và lớn lên ở thành thị, dần quên con sông cánh đồng, dần quên tên cái cây con cá trên quê hương mình, những tâm hồn chỉ biết các loại bánh ngoại nhập, phong cách phương tây hay cầu kỳ phương bắc mà quên rằng bánh quê hương ta vô cùng đặc sắc, họ còn chưa biết rằng những người làm bánh dân gian được gọi là những nghệ nhân.

Theo tôi, để biết được mùi vị của một nơi, hãy tới chợ truyền thồng của nơi đó, thưởng thức các món được bày bán tại đó, ta có thể nuốt trọn từng phần thú vị của quê hương mình vào lòng.

Lòng tôi đi rồi còn ở lại với c
âu hỏi lơ lửng trong đầu: làm sao sản xuất hàng loạt những loại bánh này để những đứa trẻ sinh sau đẻ muôn không cảm thấy thiếu thốn thứ gì đó vốn thuộc về mình?

--- Các Thủy ---

Saturday, January 24, 2015

Bánh mứt thơm – lại 1 ngoại lệ dễ thương.

Tôi, hình như là con người luôn gắn liền với sai sót và ngoại lệ, ngay cả cái tên trên khai sinh của mình cũng đang mang sai sót.

Từ nhỏ tôi chả hề thích ăn mứt chuối-là dạng chuối ngào truyền thống- thế nhưng sản phẩm khiến mình duy trì bằng mọi tâm huyết lại là Mứt chuối phồng.

Một ví dụ nữa của việc lên kế hoạch rồi lại bỏ ngang là: cái món tôi cố tình cố gắng tự mày mò tìm hiểu để tạo ra là món bánh mứt thanh long thế nhưng khi  trình làng thì món này trở thành… món thứ hạng sau món “ngoại lệ”.

Món ngoại lệ đó chính là món Bánh thơm (bánh mứt khóm).



Màu vàng tươi, chua chua ngọt ngọt lại còn có chút béo và mùi thơm thoang thoảng cực kỳ kích thích vị giác.

Món này làm hoàn toàn bằng nguyên liệu tươi nguyên mua ở chợ đầu mối Sa Đéc khi mà các vựa khóm đổ hàng lên xe tải chở đi các nơi. Mỗi lần mua ít nhất 2 chục 12 trái. Khóm tươi, cắt gọt xong mà chấm muối ớt thì chỉ có tê tái!

Chỉ là vì ngẫu hứng, tiện tay đang nghiên cứu làm thanh long thì thấy nhà còn dư mấy trái khóm hoài mà chưa nấu món gì.

Tôi vốn ko thích ăn khóm nấu chín nên gần như khi làm ra tới giờ tôi chưa thử trọn vẹn 1 lần nào. Người ăn đầu tiên là em gái, em gái bảo thích món này hơn cả, rồi em bạn, rồi bạn bè gần xa, rồi các anh các chú ở Sở Công Thương Đồng Tháp… Bây giờ buộc phải thử hàng để kiểm định chất lượng hàng do công nhân làm, tôi phải nếm thử thì đúng là... NGON THIỆT. Từ mà tôi hay thảng thốt reo lên mỗi khi thử hàng.

Mẹ và dì đều bảo “thôi đừng làm cái này, tốn kém, khóm mắc thấy mồ”. Tôi thì “kệ, mắc thì làm ít thôi, ai đặt thì làm, ko thì làm ở nhà ăn, đãi khách hoặc để dành tặng họ hàng hoặc tặng khách dịp Tết đến cũng được”.

Thì đó, cứ làm!

Còn nhiều khuyết điểm lắm, còn chưa đạt yêu cầu như mong đợi, nói chung là còn non nớt lắm. Mặc dù non nớt nhưng phải ló mặt ra để có cơ hội trưởng thành chớ!


Trước khi ai hỏi, tui đều bảo “Giá hơi cứng à”, rồi cũng có người bảo “Hộp có chút xíu, sao mắc vậy”. Tui chẳng muốn phải giải thích, chỉ nói “ừ thì… tại nó vậy đó”.

Tôi đang thực hiện cái mơ ước là có thể cầm nắm bất kỳ món mứt truyền thống nào mà cái xứ nhiệt đới mình trồng được, thanh long, khóm là 2 thử nghiệm đầu tiên của tôi. Thành công hay thất bại đều là 1 điều dễ thương vì nó tô vẽ những mảng mới trong bức tranh đầy màu sắc của cuộc đời tôi.

Wednesday, January 21, 2015

Mứt chuối phồng Tư Bông tiếp tục khẳng định thương hiệu

Cập nhật ngày: 21/01/2015 14:06:29 

Gần 2 năm có mặt trên thị trường, sản phẩm mứt chuối phồng Tư Bông trở thành thương hiệu quen thuộc được nhiều khách hàng biết đến và chọn mua. Từ một món ăn bình dị trong những ngày Tết ở miền quê Nam bộ, mứt chuối phồng đã khoác lên mình một dáng dấp mới, trở thành món quà quê vô cùng độc đáo được lựa chọn làm quà trong dịp Tết.

Sản phẩm mứt chuối phồng của cơ sở Tư Bông đang dần mở rộng thị phần
Hiện tại, sản phẩm mứt chuối phồng của cơ sở Tư Bông (Địa chỉ: ấp Tân Thạnh, xã Phong Hòa, huyện Lai Vung, tỉnh Đồng Tháp) không những có mặt khắp các tỉnh thành đồng bằng sông Cửu Long mà còn được phân phối ở các tỉnh, thành lớn như: TP.HCM, Đồng Nai, Đà Nẵng, Nha Trang... Một trong những thành công được xem là dấu mốc quan trọng của thương hiệu mứt chuối phồng Tư Bông trong năm qua là sản phẩm của cơ sở chính thức có mặt tại các trung tâm thương mại và siêu thị lớn của khu vực. Hiện tại, cơ sở mứt chuối phồng Tư Bông đang là đối tác của các siêu thị lớn như: Big C Cần Thơ, VinaFood Cao Lãnh, Tứ Sơn An Giang...
Thời gian qua, sản phẩm mứt chuối phồng không ngừng đầu tư cải tiến về chất lượng cũng như hình dáng bao bì với mẫu mã và logo bắt mắt... đáp ứng yêu cầu đa dạng của khách hàng. Sản lượng tiêu thụ của cơ sở ngày một nâng lên rõ rệt. Nếu như trong tháng khai trương (tháng 11/2013) cơ sở chỉ tiêu thụ được 1.000 hộp (300gr/hộp) chủ yếu ở vùng nông thôn tại chỗ, thì trong năm 2014, con số này đã tăng lên gần 5 tấn sản phẩm, góp phần giải quyết việc làm cho trên 10 lao động thường xuyên của địa phương với thu nhập trung bình 2 triệu - 2,5 triệu đồng/tháng. Bên cạnh việc hoàn thiện quy trình sản xuất cho sản phẩm mứt chuối phồng truyền thống của cơ sở, trong dịp Tết Ất Mùi này, cơ sở mứt chuối phồng Tư Bông tiếp tục cho ra mắt thị trường một số phẩm mới như: mứt chuối phồng nhân hạt điều, bánh mứt thanh long, bánh mứt khóm.
Chị Nguyễn Thị Các Thủy - chủ cơ sở Tư Bông tâm sự: “Mặc dù chúng tôi đã cố gắng đầu tư hoàn thiện sản phẩm nhưng để có những bước đi xa hơn, cơ sở vẫn còn gặp nhiều khó khăn. Hiện nay, khó khăn lớn nhất của cơ sở là thiếu thiết bị máy móc, vốn và nhân lực. Phần lớn các công đoạn chế biến đều được thực hiện thủ công, do đó giá thành sản phẩm chưa được cạnh tranh. Với nhiều dự định và ấp ủ cho ra đời những dòng sản phẩm mới, nhưng hiện nay cơ sở đang thiếu những cộng sự có chuyên môn, nghiệp vụ chuyên nghiệp nên một số dự định còn dang dỡ”.
Trong thời gian tới, cơ sở của chị Thủy sẽ cung cấp nhiều loại sản phẩm khác nhau theo phân khúc thị trường và đưa các sản phẩm tiếp cận gần hơn với các nhóm khách hàng là khách du lịch tại các khu du lịch của khu vực... Đồng thời, chị Thủy cũng mong muốn có nhiều cơ hội tham dự các chương trình hội chợ hàng đặc sản của địa phương và khu vực để sản phẩm mứt chuối phồng có điều kiện tiếp cận với nhiều đối tượng khách hàng hơn.
Mỹ Lý
Link gốc của bài: http://www.baodongthap.com.vn/newsdetails/1D3FE188219/Mut_chuoi_phong_Tu_Bong_tiep_tuc_khang_dinh_thuong_hieu.aspx