Wednesday, November 25, 2020

Mộng nghê thường

Long Xuyên đầu hôm mưa to vật vã, chở mẹ về từ siêu thị vừa qua Cầu Quay thì phát hiện ra cả cái khu phố chìm trong bóng tối. Người đi đường lèo tèo, cái đám lá vàng hiện ra dày và đều dưới ánh đèn xe, cửa nhà 2 bên đường đóng im ỉm. Về tới nhà chị, heo hắt ánh nến, mọi người thu bóng ở phòng trước.

Mưa to, cúp điện, cái phòng nhỏ của mẹ con chị bị mưa tạt vào, ướt hết, may mà bế em bé chạy ra ngoài kịp, may mà gần phân nửa cái nhà ko bị ướt. Bình thường của đời thường!


Một ngày vừa ăn cơm vừa lau nước mắt nước mũi tèm nhèm. Ôi, mình lại gặp mình ở đây rồi!

Cháu gái bé bỏng chào đời. 3 đêm không ngủ. Gần 1 tuần không đi làm. Sếp thông báo chính thức ngày dời văn phòng. Sếp kêu về SG làm. Từ chối sếp nhanh như chưa kịp suy nghĩ.

Qua những ngày mệt mỏi, tôi thấy tôi tỉnh mộng đi đôi chút, tôi thấy mình thêm đôi chút. Đôi chân và tâm hồn bay nhảy chợt nhiên dừng lại, lắng nghe và nằm yên bình dưới bóng râm của cuộc đời. Mượn tạm lời của ĐC-TL rằng “Gửi gió cho mây ngàn bay”.

Tôi đã mơ một giấc mơ khác, tôi cứ tưởng mình ở trong đấy. Giật mình, tôi phải "ở đây" và "ngay lúc này", từ bây giờ và những ngày sau. Thời gian và cuộc sống, 2 bạn ấy giữ cân bằng giữa hư ảo và thực tế. Cuộc sống đặt lên những bông hoa và rồi thời gian làm những bông hoa đó héo tàn. Phũ phàng rằng tôi chỉ yêu những bông hoa chóng tàn, tôi chỉ yêu cái long lanh sắc lịm của pha lê dễ vỡ. Chua chát rằng tôi không thể lừa dối ai lấy một lần trừ việc lừa dối chính mình. Đau đớn rằng tôi chưa từng yêu thương như chính trái tim nồng ấm của mình.

Tôi chưa từng tiếc rằng mình đã mộng mơ, đã hy vọng và hào hứng với những ý định có đôi khi hoang tưởng – vĩ đại. Mơ mộng ấy, chắp cánh tâm hồn tôi bay từ miền ký ức đến tận nơi xa thẳm của tương lai. Tôi sẽ còn tiếp tục đi qua các cung bậc của cảm xúc, thỉnh thoảng đứng lại ngắm mây trời nước bao la và thi thoảng khóc thầm với những nỗi “sầu” mang màu sắc “tôi buồn ko hiểu vì sao tôi buồn”. Tôi ghi thêm dấu vết “hỉ - nộ - ái - ố” của đời thường, rồi tôi tiếp tục chính mình của con người dằn vặt mình muốn thoát khỏi đời thường, và tôi dại khờ - ngô nghê giữa biển người không thiếu lọc lừa.

Màu đất mới thôi không vẫy gọi, tiếng gió phương xa thôi không réo rắt nữa. Dành trọn cho sông nước miền tây miên man vỗ về tôi và đưa tôi đi tìm gặp nụ cười chân quê!

Hẹn gặp em, giấc mộng nghê thường đầy mùi phù sa!

Ngày 25/11/2011

Những vai diễn cuộc đời

 Có một tối Saigon, mưa ướt con đường, mình chở đồ từ phiên chợ, mệt bở hơi tai, dọn xong thì lòng trống rỗng đến lạ.

Cái trống rỗng như mình đang ko ở cái thế giới này. Cái trống rỗng như kẻ bệnh chán bát cháo trắng nhạt phèo, muốn ăn nhưng chẳng biết ăn gì, muốn kêu nhưng sợ người chê mình yếu đuối.

Cái chán cái ngán đó làm mình tự hỏi: có nên out fb ko? Báo thì mình ko đọc từ lâu, bỏ fb là bỏ tất cả. Rồi mình lại tự hỏi: bỏ rồi có chắc hết cái nỗi chán chường đó?

Cuộc đời vận hành như những vở kịch, diễn hay thì thù lao lớn. Cười cười nói nói, tập luyện liên tục để mỗi vai mình trong cái vở kịch chung ko bị lạc nhịp.

Có 1 tối nằm ôm gối nghĩ về đời mình và những vai diễn của mình, mình lại muốn gào thét. Gào thét và giãy dụa như bị 1 con sâu bám vào người. Kinh tởm!

Đêm qua tui lại nằm mơ, tui mơ 1 trận cười, và nụ cười lan đến tận khoé miệng, dãn ra làm tui thức giấc. Cái nụ cười ngọt ngào đó làm cho giấc ngủ nhẹ nhàng hơn và vở kịch ngày mới vui vẻ hơn.

Kiểu gì cũng diễn, hà cớ gì ko học để diễn cho tốt?

Ngày 25/11/2019

----------------------



Nguyễn Ngọc Tư

“Thế giới vẫn đầy nước mắt và hỗn loạn y hệt hôm mình rời khỏi. Một chiếc tàu du lịch chìm mang đi nhiều trẻ con, một xóm “nhà không nóc” cũng nheo nhóc con nít mồ côi cha, một ông già bị chính máu thịt ruột ràng đuổi ra đường sống đời bờ bụi, những ngư dân bị hiếp đáp bỏ mạng ngoài khơi… Lại là cảm giác bị trăm con sóng nhồi, bị que xiên qua thịt da, bị xóc dằm, thấy chính mình bị giẫm đạp, phẫn uất dồn lên nghẹn cổ. Rời rã. Mệt nhừ.”

TRẦN THẾ | Nguyễn Ngọc Tư

---

Ba tháng, cũng có thể lâu hơn, mình không đọc báo. Mình coi như đó là cuộc…cách mạng, như bốn năm trước mình cai… ti vi. Nghĩ là mình cũng qua được thôi, dù trước đó buổi sáng chưa cầm tờ báo như thể ngày vẫn chưa mở, như báo là một thứ không khí để thở. Và buổi sáng hôm đó, khi ghé qua quán cà phê mà bọn mình hay ngồi, cậu nhóc bán báo quen chưng hửng mếu máo than mất mối rồi khi thấy mình khỏa tay, lắc đầu từ chối.

Chỉ là một từ bỏ nhỏ, tưởng không can hệ gì mà cuộc sống mình bỗng khác. Mình cảm giác đi bên rìa đời, bên bờ khác, an nhiên bước chậm trong khi thế giới vẫn giẫm đạp chen nhau bươn tới… Thấy rơi trong bầu không khí nhẹ nhõm, êm đềm. Những sáng ngồi quán vị cà phê không còn đắng ngắt, đắng đến nghẹn đi vì những trang báo ngày chưa ráo mực lấy từ giỏ xe thằng nhỏ bán dạo. Không còn xiên thấu lòng mình hình ảnh một bàn tay thò ra khỏi mái ngói kêu cứu giữa dòng nước lũ, không va đập đau điếng vào mình cái cảnh trẻ nhỏ bị bọn chăn dắt lột trần truồng nằm dưới mưa. Không lửa hắt làm máu mình sôi lên khi đọc thấy tin tức một cánh rừng bị bức tử, những con voi bị bắn chết…

Không gì cả. Những tin tức xa xôi đâu đó dưới trời này đã bị chặn, thì vài sự kiện lao xao của cái thành phố nhỏ nơi mình sống chỉ có thể làm mình xao động một chút, rồi thôi. Giờ thực sự mình với mình, với sách, với trẻ con. Vài ông bạn từng thuyết phục mình bỏ đọc báo, nhắn đi nhắn lại rằng đừng tưởng đấy là kiến thức, đừng tưởng biết hết thật ra chẳng biết gì, rằng đó là bề nổi của cuộc sống, đừng nên nhìn đời theo cách ấy… có vẻ đắc chí, thế chứ, đã bảo rồi mà.

Mình bắt đầu đi dụ dỗ bạn bè, ca tụng việc không đọc báo như đã tu nửa cuộc, như sống thần tiên trên núi, mọi thứ chung quanh tươi tắn và thanh sạch. Bạn rên lên kêu khó. Buổi sáng mà không cầm tờ báo trên tay thấy như đói, dù lắm khi báo cũng không có gì để đọc, dù thông tin bạn tìm được trong lúc lội mạng xã hội vẫn hay ho sinh động hơn nhiều. Biết là mất thời gian nhưng nhiệt độ cuộc sống hiện lên trên ấy, bạn phân trần, không đu theo thấy như bị bỏ rơi. Mình cười thôi bạn cứ ở lại chơi, mình lên núi đây. Rồi thì ai quan, ai sắm du thuyền triệu đô, đất nước nào vừa chính biến, dòng sông nào vừa giãy chết… không còn nhồi máu tim mình nữa.

Dường như đó là cuộc chạy trốn, đôi lần mình nghĩ vậy, khi nhìn quanh bỗng vắng. Nhận ra chẳng phải người đời cứ không đọc báo mà thành tiên. Nông dân bận bịu ngó trời ngay ngáy lo mùa thất bát, buôn gánh bán bưng cùng với đánh giày bạc mặt mòn chân cho cuộc mưu sinh, sư bận kệ kinh, mấy chị nội trợ quẩn quanh với cá lên giá chồng nhậu khuya. Mình có chút bơ vơ.

Và một bữa mình ngoắc thằng nhỏ bán báo lại, như cú tiếp đất sau bao ngày lơ lửng. Trải tờ báo trước mặt, lướt qua từng trang một, mình bỗng nhận ra chưa từng bị đứt đoạn dù đã đi vắng cũng lâu rồi. Thế giới vẫn đầy nước mắt và hỗn loạn y hệt hôm mình rời khỏi. Một chiếc tàu du lịch chìm mang đi nhiều trẻ con, một xóm “nhà không nóc” cũng nheo nhóc con nít mồ côi cha, một ông già bị chính máu thịt ruột ràng đuổi ra đường sống đời bờ bụi, những ngư dân bị hiếp đáp bỏ mạng ngoài khơi… Lại là cảm giác bị trăm con sóng nhồi, bị que xiên qua thịt da, bị xóc dằm, thấy chính mình bị giẫm đạp, phẫn uất dồn lên nghẹn cổ. Rời rã. Mệt nhừ.

Lần đầu tiên mình nhận ra - sau chuyến phủi bụi trần thế thõng tay đi chơi núi - những cảm xúc ngột ngạt bị đẩy đến tận cùng, đến ngộp thở đó có khi cũng cần thiết cho mình, một người viết. Chữ bật ra từ những nỗi đau, biết đâu.

(Ảnh Phạm Thành Long)


Wednesday, November 18, 2020

Một đời này ta sẽ có mấy lần mười năm?

Câu hỏi hay, đúng lúc, đúng nơi và đúng trend. Mượn lời ca của Đen diễn tả hành trình 10 năm của ta vậy, quá hay và quá hợp luôn.

Cái hình này được anh của thằng Chồn Con chụp khi cả nhà em ấy + bạn em ấy là Nhím và tui đi Ninh Bình cuối năm 2010 - tức cách đây ngót nghét 10 năm. Thằng Chồn chụp khá nhiều ảnh đẹp, trong đó có ảnh của tôi, bởi em bắt được thần sắc của tôi. Bao nhiêu người bắt được thần sắc của bạn?

Nó ko phải là một câu hỏi chuyên môn. Nó chỉ là câu đơn giản của câu hỏi "bao nhiêu người nhận ra được bạn giữa cõi đời này?"

10 năm qua, dấu ấn của ta là gì? Có người làm chuyện lớn lao, có người góp nhặt những mảnh nhỏ an vui. Còn ta, ta góp nhặt được gì cho đời mình? 10 năm trước, trong cuốn sổ bìa đen, ta viết "lập cty gia đình, trong đó cả nhà cùng làm việc với nhau". Hình như ta làm được rồi, nhưng duy trì được hay ko, phải xem 10 năm tới.

Ngày xưa còn bé, tôi hay gọi tên ba mình, có người cho đó là hỗn, nhưng tôi thì lại thích như thế. Gọi tên ba mình lên, cái âm thanh phát ra từ tên của ba nghe rất thú vị và tôi có cảm giác kết nối với gia đình mình. Ngày xưa ở trọ, mỗi lần ba ghé thăm, tiếng gọi ba của tôi vang lên trong dãy trọ cả trăm mét còn nghe được, nghe luôn sự vui mừng trong đó. Bây giờ, tên ba, ko chỉ có tôi gọi mà khách hàng của tôi gọi. 

10 năm qua, cái giá tôi phải trả có phải quá hời rồi ko!?!

Trong 10 năm tiếp theo, ai là người nhận ra tôi, giữa biến động đời người?

....


Có người đến, có người đi và có người ở lại

Có lúc khôn và cũng có lần nhỡ dại

Có lúc tủi, có lúc vinh và có lúc thăng hoa

Có ngày cười, có ngày khóc và có ngày hoan ca

Đời cho ta quá nhiều thứ

Ta chưa cho đời được nhiều

Đến bây giờ vẫn chưa học được cách làm sao để lời được nhiều

Mười năm như một bức hoạ, cũng may là trời đỡ xám hơn....