Friday, November 17, 2017

Lòng tự trọng

Hôm nay đi tham quan kỹ các gian hàng trong Foodexpo thì lòng dừng lại ở quầy các sp chùm ngây nhãn hiệu Moris của H. Sau 1 năm bạn đã chuyển mình mạnh mẽ, có thể nói là "dậy thì thành công".


Tui biết H do quan hệ lòng vòng với các bạn trong CLB con Dượng. H túm lấy tui ở lần gặp đầu tiên vì H biết mặt tui còn tui thì mù tịt, tui "vô tư" lắm [thực ra là não Dory]. 3 lần gặp cũng là tại Foodexpo ở đây, tức bạn đã tham gia 3 lần, còn tui là lần đầu. Lần nào gặp cũng nói về các vấn đề về sp, thủ thỉ chuyện "trong nhà".

Khi thấy Moris lần này, tui tự hào về H, trân trọng những đổi thay đó và cảm giác rằng bạn rất trân trọng khách hàng.

Chuyện này làm tôi nhớ chuyện xảy ra mấy năm trước. Năm đó khi cty tui chưa chuyển về nhà, tui vẫn hay qua lại LX-AG vì 1 số giấy tờ và cũng để thăm cháu. Một anh bạn có dặn tui khi nào qua thì mang giao ít hộp bánh cho anh, anh muốn mua dùng thử. Một chiều nọ, tui đi xe máy sang có việc, sẵn tiện mang cho anh tầm 5-6 hộp gì đó, mỗi loại 1-2h, tui nghĩ với 1 gđ 3 thế hệ thì ko nhiều, hoặc mang vào vp thì cũng ko đủ. Mưa lắc rắc, tui dừng trước cửa căn nhà to to của anh ấy bấm chuông. Người ra mở cửa là một bác lớn tuổi, tui đoán đó là mẹ anh ấy.

Bác ấy ko biết anh dặn giao hàng, nhưng rất nice là hỏi tiền và vào nhà lấy tiền trả cho tui. Khi bác trở ra thì bác thiệt tình hỏi hàng bánh gì, khi tui nói xong bác bảo: sao mua làm chi nhiều vậy, nhà bánh kẹo quá trời có ai ăn đâu, đi đâu cũng mua... Bác còn nói đi nói lại: bác già, bệnh nên ko ăn ngọt, thiệt tình là ko có ai ăn hết mà.

Mưa bắt đầu nặng hạt. Tui đứng như trời chồng. Miệng cứng lại, lưỡi bị thụt vô mất tiêu.

Mãi một lúc tôi mới mở miệng đc, khi đó 2 hàng nước mắt rơi lã chã: vậy ko ai ăn thì mua làm chi. Vậy thôi, bác khỏi lấy để con mang về cho người khác cũng đc. Câu nói của tui lúc đó ko có mạch lạc như vậy đâu. Nó bị đứt quãng do chữ cứ nghẹn trong họng.

Tui ko nhớ mình và bác ấy đã nói gì nữa, sau đó bác cố gắng nhét tiền vào tay tui trong khi tui cố gắng từ chối giao hàng. Càng lúc mưa to hơn, tui ko nỡ giằng co để bác ấy ướt nên cầm tiền lên xe về. Nước mưa lẫn vào nước mắt.

Tui khi ấy thấy mình đánh mất lòng tự trọng.

Từ ấy tui ngại bán hàng cho người quen.

Từ ấy, tui phải quyết tâm làm ra sp đáng giá cho những ai thật sự muốn.

Lòng tự trọng mới tạo ra sự tử tế.

Khi cssx còn bé, còn yếu ớt thì sự ủng hộ khích lệ của những người xung quanh thật sự rất cần thiết nhưng tinh thần mới là quan trọng hơn cả. Bởi vì chính nội lực của người dẫn đầu mới quyết định đoạn đường là dài hay ngắn.

Tui ngại sự giúp đỡ như mua hàng cho có hay lời khen sáo rỗng. Thực sự, đối với bạn bè người quen, mỗi tháng thu nhập vài chục triệu hay vài trăm triệu thì bỏ ra mua hàng vài trăm nghìn chả là gì nhưng nếu chỉ mua về bỏ đó thì làm ơn đừng làm như vậy. Tui rất ghét sự lãng phí, tui càng ghét sự hời hợt. Tui thành tâm trân trọng những ai đã đánh giá góp ý cho sp của mình, tui cũng bấm bụng chịu đựng những yếu kém của sản phẩm và của bản thân, chờ mong 1 ngày không xa sẽ tạo sự chuyển biến như báo đáp ân tình hỗ trợ đó.

Lòng tự trọng giữ con người ta tránh những cám dỗ​. 

Nếu không khéo, chính những cánh chim non sẽ ảo tưởng sức mạnh. Những lời khen sáo rỗng, sự ủng hộ ko đúng cách sẽ đẩy chim non mới tập bay, rơi xuống vực.

Bởi vậy, tui ngại báo đài, tui sợ báo đài, tui sợ những lời có cánh. Nó là con dao 2 lưỡi. Cần thì cần nhưng cũng phải rèn luyện nội lực trước đã.

No comments: